Gia Lị ngồi xổm xuống bên cạnh Trì Ương với vẻ lo lắng, nắm lấy bàn tay đã chà xát đến nỗi đỏ ửng lên, Trì Ương nhìn cô ấy, cố cười gượng, hệt như búp bê thủy tinh dễ vỡ.
“Ngài Bạch đối xử với cô rất khác biệt, Ương Ương, cô phải tin ngài Bạch, ngài ấy sẽ đến đưa cô đi.”
Tuy Gia Lị cũng biết khả năng đó không cao nhưng cô ấy vẫn không đành lòng thấy Trì Ương đau khổ, bèn an ủi Trì Ương bằng lời nói dối thiện chí. Trì Ương hiểu được ý tốt của Gia Lị, cô gật đầu ép nước mắt sắp tràn mi vào trong.
Vò rượu trên chiếc bàn cách đó không xa tỏa ra hương thơm, lúc trước, Trì Ương đọc tiểu thuyết, cô thường thấy câu nói rượu có thể giải quyết nghìn nỗi buồn. Bây giờ cô rất buồn nên cũng muốn thử xem rượu có thể làm được như vậy không.
Bàn tay trắng nõn bưng cốc gỗ lên, chất lỏng trong cốc sóng sánh lay động theo động tác của Trì Ương. Chất rượu trong suốt tưởng chừng không khác gì nước, nhưng nếu tới gần thì có thể ngửi được hương say nồng. Trì Ương kề cốc vào môi thử nhấp một chút, mùi vị cay nồng lan tỏa trên đầu lưỡi, kèm theo cả chua cay.
Trì Ương cảm thấy tiểu thuyết nói dối, rượu đắng như thế có thể giải nghìn sầu thật sao? Cô nhăn nhó nhìn cốc gỗ, rồi tự cổ vũ bản thân mà giơ cốc gỗ lên uống hết cả rượu trong cốc.
“Haiz! Trì Ương!” Tuy là Gia Lị không cản Trì Ương uống rượu nhưng cô ấy cũng không ngờ Trì Ương lại uống hết cả cốc lớn. Gia Lị vội vã giành lấy cái cốc nhưng đã không kịp, bên trong chỉ còn sót lại vài giọt.
Trì Ương uống quá nhanh nên nấc cụt, nồng độ rượu khá cao, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, đôi mắt ngơ ngác như say lại như không say. Gia Lị vịn vai Trì Ương mà lắc, thấy cô không có phản ứng gì, cô ấy cho là cô đã say nên định đỡ cô về. Trì Ương vừa được đỡ dậy, hai chân cô nhũn ra, cả người mất kiểm soát ngã ra sau, Gia Lị phản ứng không kịp, chỉ kịp thầm nói trong lòng “không ổn!”.
Nhưng cú ngã như trong dự đoán lại không diễn ra, thân thể Trì Ương vừa ngã xuống đã được Bạch Sương vội vã chạy về đỡ lấy. Anh bế Trì Ương đã say mềm xụi lơ lên, thiếu nữ trong lòng má đỏ hây hây, trên môi vẫn còn dính chút rượu óng ánh, khi hoảng hốt ngẩng đầu thấy gương mặt của Bạch Sương, Trì Ương bĩu môi, ấm ức rúc vào lòng Bạch Sương mà không chịu nói câu nào.
Bạch Sương đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì chợt thấy cốc gỗ trống rỗng trên bàn, cộng thêm mùi rượu trên người Trì Ương. Anh không chú ý tới ánh mắt trốn tránh của Gia Lị, cho là Trì Ương uống rượu nên mới say đến thế, trùng hợp là anh cũng không muốn ở lại bữa tiệc nên bế con sâu rượu nhỏ về nhà.
Gia Lị bối rối do dự định nói cho Bạch Sương biết, nhưng khi cô ấy lấy hết can đảm để nói thì người ta đã đi xa rồi, chỉ đành thở dài để mai hẵng tính.
Đồ bọn họ mua từ thương nhân kia đã được chuyển tới căn nhà tộc cáo tuyết chuẩn bị cho Trì Ương, không biết người nọ dùng cách gì lại ghép những mảnh lông cừu thành một mảnh lớn, trải trên giường ấm.
Bạch Sương cẩn thận đặt ma men trong lòng xuống giường, thân người Trì Ương chìm trong lông cừu như chìm trong đám mây, vừa mềm vừa ấm áp. Bạch Sương đã mua hết những tấm thảm lông cừu ở chỗ thương nhân kia, tấm thảm này không chỉ mềm, có thể làm đệm mà số thảm còn lại cũng có thể dùng làm chăn.
Thiếu nữ cuộn mình thành một nắm nhỏ trên giường, chậm rãi nâng mí mắt nhìn Bạch Sương đang đặt cô nằm xuống. Cô vươn tay thử chạm vào ngón tay anh, khi anh nắm tay mình, cơn ấm ức trong lòng đã chiến thắng lý trí nhờ cồn, Trì Ương bò dậy quỳ gối trên giường, ôm cổ Bạch Sương.
“Anh sẽ tới đón tôi thật chứ?” Giọng Trì Ương hơi run, rõ ràng là biết đáp án nhưng lòng cô vẫn ôm hy vọng.
Báo tuyết dừng vỗ về lưng cô một chốc, gật đầu đáp lại.