Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 36

Trước Sau

break

Gia Vận càng nghĩ càng giận, tức tối cầm bát gỗ lên uống hết chất lỏng cay nồng bên trong, vị thơm lừng thay thế vị cay nồng khi nào miệng, mùi cồn xộc thẳng lên đầu.

Thương nhân tới tham gia bắt đầu bước vào sân tiệc, người này nhìn khắp nơi, cuối cùng thấy Bạch Sương rồi bước tới nói gì đó với anh. Bạch Sương gật đầu bảo người này chờ một lát.

“Những thứ chúng ta vừa mua đã được chuyển tới nhà gỗ của cô, để tôi đi xem.”

Bạch Sương lấy quả nho ở bàn khác tới cho Trì Ương, dặn dò thiếu nữ đang nhai nho trong miệng, “Cô cứ ngồi đây đừng đi đâu, chờ tôi quay lại nhé?”

Trì Ương gật đầu tỏ vẻ đã biết, cô nhìn Bạch Sương với ánh mắt mong ngóng, bàn tay to của báo tuyết xoa xoa mái đầu mềm mại kia, trấn an cô. Anh đứng dậy đi theo thương nhân ra ngoài, dọc đường còn quay lại nhìn Trì Ương vì không yên lòng.

Gia Vận nốc vài cốc rượu, cộng với sự không cam lòng nên đứng dậy, đi đến cạnh Trì Ương. Gò má ửng hồng khiến gương mặt của Gia Vận càng thêm diễm lệ, Gia Lị sợ cô ta làm chuyện gì khác người nên vội vàng đứng dậy túm chặt cánh tay cô ta.

Gia Vận không để ý tới hành vi của em gái, cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm Trì Ương với vẻ cao ngạo rồi nói, “Cô tưởng mình thắng tôi sao? Cô nghĩ mình có thể trở thành bạn đời của ngài Bạch sao? Đừng mơ mộng! Ngài ấy là ứng cử viên bạn đời của phượng hoàng! Cô có biết tại sao ngài ấy để cô ở lại tộc cáo tuyết hay không? Vì ngài ấy phải về tộc báo tuyết, không thể dẫn, cũng không được dẫn giống cái về nên mới để cô ở lại đây!”

Có quá nhiều thông tin trong câu nói này khiến Trì Ương kinh ngạc tròn mắt ngẩng đầu nhìn Gia Vận.

Ứng cử viên là sao?

“Gia Vận! Chị đừng nói bừa nữa!” Tim Gia Lị giật thót, cô ấy bước tới chặn giữa hai người, trách móc Gia Vận, “Chị uống nhiều nước cay quá thì về ngủ đi! Đừng làm loạn!”

“Ứng cử viên là sao?”

Tiếng nói chậm rãi, dịu nhẹ vang lên sau lưng Gia Lị, Trì Ương cúi đầu cụp mắt nhìn bàn tay trên bàn, bên cạnh là những quả nho do Bạch Sương lấy từ bàn khác đến. Gia Lị quay đầu nhìn cô gái sau lưng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, bố cô ấy đã dặn dò nếu Bạch Sương không chủ động nói cho Trì Ương nghe thì không ai có thể nói.

“Đó là gì?” Trì Ương lặp lại một lần nữa.

Chỉ là Gia Lị mím môi không nói gì, Gia Vận bị cô ấy cản đường lại cười nói, “Vậy mà cô không biết sao? Ha ha ha, cô lại không biết chuyện tất cả mọi thú nhân đều biết! Ngài Bạch coi cô là đồ chơi giải sầu suốt dọc đường mà thôi, cô còn mong chờ quấn quýt lấy người ta, tưởng là mình sẽ có được gì sao, ha ha ha!”

Trì Ương không để ý tới Gia Vận, cô nhìn những quả nho trước mắt rồi chầm chậm ngước nhìn Gia Lị.

Gia Lị nhìn thẳng vào đôi mắt chết lặng kia, hơi nước đang cuồn cuộn trồi lên, vốn dĩ Trì Ương rất nhỏ bé, ngồi ở đó nhìn cô ấy với ánh mắt bất lực, không khác gì chú cún nhỏ bị vứt bỏ. Gia Lị không đành lòng, nhìn sang nơi khác, cuối cùng vẫn giải thích cho Trì Ương nghe về thân phận của Bạch Sương.

“Vậy không phải là Bạch Sương về nhà có việc, mà là phải tìm phượng hoàng, nếu phượng hoàng chọn anh ấy thì anh ấy sẽ là bạn đời của phượng hoàng. Nếu phượng hoàng không chọn thì anh ấy mới có thể về tìm tôi, đúng không?”

Trì Ương nghe xong, cô thì thào hỏi.

“Đúng thế.”

Gia Lị nhìn chằm chằm vào Trì Ương, thấy rõ sự kinh ngạc rồi đau lòng của cô. Hai tay Trì Ương đan vào nhau, ngón cái xoa lên mu bàn tay như muốn lau vết bẩn gì đó, cô hít sâu một hơi kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng. Cô rất buồn nhưng cô lại cảm thấy mình không có tư cách để buồn.

Đúng thế, Bạch Sương chăm sóc mình suốt dọc đường nhưng chưa từng nói câu nào bảo mình đi theo anh. Là cô mơ mộng hão huyền, dựa dẫm vào Bạch Sương, không thể trách ai được.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc