Thật ra miếng thịt lợn trên bàn cũng gây ra vấn đề cho Trì Ương, thịt nướng cháy đen nhưng bên trong không chín. Trì Ương lấy dao cắt ra, máu vẫn còn nhỏ ra ngoài, cô đang suy nghĩ xem nên ăn miếng thịt này như thế nào thì chợt nhớ được rừng tre mình gặp trên đường tới đây.
“Khi mình đến đây có thấy một rừng tre, chắc là gậy tre ở đó có ích.” Trì Ương đặt dao xuống, hỏi thăm Gia Lị. Gia Lị gật đầu nói được, thế là dưới sự nhờ vả của Trì Ương, Gia Lị gọi vài người bạn thân cùng lứa đến rừng tre chặt gậy tre cho Trì Ương.
Thật ra tộc cáo tuyết cũng được coi là một tộc lớn. Nơi ở của họ không giống như nhiều bộ lạc nhỏ hơn, mà là mời người từ thành Vong Ưu tới xây dựng – cũng là tộc rái cá biết xây nhà gỗ. Các con đường cũng đã được quy hoạch, những thương nhân sẽ tới đây giao dịch mười ngày một lần, thế nên ngoài quý tộc và thành Vong Ưu ra, tộc cáo tuyết là tộc sống tốt nhất.
Gia Lị dẫn Trì Ương tới chỗ rừng tre, Trì Ương mặc áo choàng, đi dọc đường phải quay lại nhìn. Gia Lị nói chuyện với cô suốt, con gái của dì Lý ở nhà hàng xóm bị quý tộc chú ý, phải gả đến tộc sư tử rồi. Còn cả nước mấy hôm trước chị Vương sinh con, hai đứa bé trai đều là thú nhân và một giống cái, cả nhà vui sướng không yên. Đều là những chuyện nhà lặt vặt nhưng Gia Lị nói hăng say, Trì Ương thì mỉm cười lắng nghe.
Bỗng nhiên Gia Lị đang đi ở phía trước lại dừng bước, quay đầu nhìn Trì Ương với vẻ xấu hổ.
“Có phải tôi nói nhiều quá không…”
Đa phần những người đồng lứa với Gia Lị đều là giống đực và chị gái Gia Vận. Chỉ là ngày nào Gia Vận cũng muốn xinh đẹp để làm bạn đời của quý tộc hoặc là bạn đời có thực lực mạnh mẽ, nên Gia Lị hoạt bát không có nhiều chủ đề nói chuyện với chị gái cho lắm.
Hơn nữa, phải công nhận Trì Ương là một người lắng nghe rất tốt, cô không ngắt lời khi Gia Lị nói huyên thiên suốt ngày, thỉnh thoảng còn gật đầu để chứng tỏ rằng cô đang lắng nghe một cách cẩn thận. Điều này khiến Gia Lị thật sự muốn nói hết mọi chuyện cho Trì Ương nghe.
“Không đâu, tôi thích nghe cô nói chuyện.”
Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp với đôi mắt long lanh khến Trì Ương càng dễ thương, Gia Lị cố nhịn không ôm người ta, chỉ giơ tay véo gò má trắng trẻo.
“Cô đáng yêu chết đi được, thảo nào ngài Bạch cứ ôm cô mãi.”
Nhưng Gia Lị nói xong lại khiến thân người Trì Ương cứng đờ, cô cố gắng không nghĩ đến Bạch Sương nữa để bỏ qua tiếng kêu gào khi bị vứt bỏ, chỉ là câu nói của Gia Lị khiến tim cô đập nặng nề.
Nụ cười của Trì Ương cứng lại rồi từ từ cụp mắt, khóe môi méo xệch và ánh mắt đượm buồn tỏ rõ sự tủi thân của cô. Lòng Gia Lị thầm mắng bản thân đúng là lắm miệng, rồi vội vã an ủi Trì Ương, “Không sao đâu Ương Ương, ngài Bạch thường đến tộc cáo tuyết mà, cô đáng yêu đến thế, chắc chắn ngài ấy không nỡ để cô ở đây… không không, tôi đang nói cái gì thế này…”
Thấy Gia Lị lúng túng an ủi mình, hốc mắt Trì Ương nóng lên, cô nắm tay Gia Lị, khẽ cảm ơn cô ấy.
Gia Lị ngơ ngác nắm ngược lại tay Trì Ương. Hơi ấm từ lòng bàn tay sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá của Trì Ương, như đang truyền sức mạnh cho cô.
Khi đến rừng tre, dưới sự chỉ huy của Gia Lị, những giống đực đi theo cúi người dùng một sợi dây gân hươu đặc biệt cứa qua lại để chặt từng cây tre, tạo thành những ống tre nhỏ theo yêu cầu của Trì Ương. Đúng thế, Trì Ương muốn cắt thịt lợn thành từng miếng nhỏ rồi ném vào ống tre, dùng phương pháp cơm ống tre để nấu thịt lợn.
Vừa bất ngờ mà cũng không bất ngờ, Trì Ương còn phát hiện ra măng mùa đông ở chỗ rừng tre, nhờ người của tộc cáo tuyết giúp đỡ, cô đào từng cây măng đem về.
Gia Lị rất tò mò không biết Trì Ương dùng mấy thứ này làm gì, nhưng Trì Ương lại chạy tới chỗ thương nhân hỏi xem có gia vị gì không, thế là Gia Lị bảo tộc nhân đưa những ống tre kia tới cửa nhà Trì Ương, cô ấy và Trì Ương đi tìm thương nhân.