Bạch Sương lẳng lặng ngồi nghe, ngón tay khẽ xoa vào cốc nói, anh nghĩ ngợi những gì Tuân lão nói. Anh không để ý tới lời ông ta trào phúng quý tộc mà suy nghĩ đến tộc sói.
Tộc sói chưa bị tiêu diệt, lén lút chạy vào tộc báo tuyết ám sát tộc trưởng – cũng là bố của Bạch Sương, theo logic cũ thì là chúng muốn trả thù quý tộc.
Nhưng cách đây không lâu, tín hiệu phượng hoàng sinh ra đã được vu sư của các tộc phát hiện, thế thì qua một thời gian nữa mọi người đều sẽ biết chuyện này. Trong lúc mấu chốt ấy, rốt cuộc màn ám sát của tộc sói là trả thù quý tộc hay là tìm hiểu thông tin về phượng hoàng?
“Chắc là lão thất phu kia không nói thật với ngài, e rằng ông ta không chỉ bị ám sát mà còn mất đồ. Năm ấy, còn có một món thần khí được chế tạo từ máu đầu tim của phượng hoàng, có thể giúp tiểu phượng hoàng dục hỏa trùng sinh.” Tuân lão lấy bút ra vẽ vời, tiếp tục hào hứng nói, “Mỗi một đời phượng hoàng, khi dục hỏa trùng sinh đều phải có sự bảo vệ của mẹ mới có thể tăng tỷ lệ thành công lên, mà phượng hoàng ở thế hệ trước đã hy sinh trước khi trứng phượng hoàng nở, bà ấy đã dồn hết sức mạnh còn sót lại để bảo vệ thế giới này, cũng lấy máu đầu tim ngưng tụ thành hồn ngọc, chia thành năm mảnh giao cho năm quý tộc lớn, để chờ khi tiểu phượng hoàng sinh ra sẽ có thể giúp cô ấy dục hỏa trùng sinh. Tất nhiên đó chỉ là nghi ngờ của tôi, hay là ngài về hỏi bố ngài xem mảnh hồn ngọc còn nằm trong tay ông ta hay không.”
Nói xong, mặt già của Tuân lão có vẻ hả hê, hàng mi trắng tuyết nhướng lên tỏ vẻ rất vui, ông ta còn ngẩng đầu ra hiệu cho Bạch Sương ném linh thạch vào tay mình.
Bạch Sương chống tay lên bàn, nâng cằm cụp mắt, hàng mi che khuất cảm xúc trong mắt anh. Tuy là không biết anh đang nghĩ gì nhưng bờ môi mím chặt kia cũng chứng tỏ cõi lòng ngổn ngang của anh lúc này. Bạch Sương nhìn linh thạch trên bàn, trong đôi con ngươi vàng hơi sáng lên.
Bạch Sương cầm linh thạch lên ngắm nghía, ánh mắt của Tuân lão cũng di chuyển theo tay anh, anh chầm chậm nói, “Tôi còn chuyện này cần Tuân lão giúp…”
“Vậy là ngài muốn giấu giống cái kia ở tộc cáo tuyết?”
Sau khi Tuân lão nghe Bạch Sương nói, ông ta vuốt râu cố ý nhấn mạnh chữ “giấu”.
“Tôi cứ tưởng ngài khác với những tên nhóc khác, ai ngờ ngài cũng chơi trò này.”
“Ông hiểu lầm rồi, tôi và Trì Ương không là gì với nhau cả, chỉ là tiện tay giúp đỡ để cô ấy tới tộc cáo tuyết vì nơi này phù hợp với cô ấy mà thôi.”
Tất nhiên là Bạch Sương hiểu được ông ta đang ám chỉ chuyện gì.
“Ngài đừng nói mấy câu êm tai này, ngài thường hay đến tộc của tôi, cô gái đó ở đây, ngài tới đây gặp chẳng phải là thuận tiện sao?” Tuân lão là lão cáo già sống lâu, sao lại không hiểu Bạch Sương đang định làm gì, ông ta lườm anh, vạch trần kế hoạch của anh.
Đúng thế, Bạch Sương thật sự có tính toán, tộc cáo tuyết là nơi biết được những tin tức sớm nhất, anh cũng thường hay tới đây trao đổi thông tin với Tuân lão. Nếu Trì Ương ở lại tộc cáo tuyết, anh có thể thường xuyên tới thăm cô, không bị người ta nghi ngờ. Nếu khi đó phượng hoàng không chọn anh thì anh có thể đưa Trì Ương về làm bạn đời…
Bạch Sương cụp mắt không phản bác lời Tuân lão, nhưng sắc mặt cũng bình thản, không hề xấu hổ khi bị vạch trần.
Tuân lão chậm rãi đứng dậy, vuốt râu đi ra ngoài, còn than thở, “Ngài không khác gì lão thất phu kia, làm gì cũng cùng một tác phong, thôi, đi xem cô gái kia đã.”
Gia Lị chọn một đôi giày nhỏ da trâu, sau khi lót đệm thỏ mềm mại thì bảo Trì Ương mang vào. Sau đó, cô ấy lại lục lọi rương đồ của mình, lấy những bộ quần áo mình cất trong rương ra ném lên giường, vừa ném lại vừa nói với Trì Ương, “Đó là quần áo do tộc thỏ trắng may vá, bọn họ sẽ thu thập lông của các tộc khác để tạo thành vải, may thành quần áo, cô chọn đi, xem có thích bộ nào không.”