Kiểu dáng của quần áo đều là váy dài đơn giản, nhưng vì sử dụng lông động vật khác nhau nên họa tiết vải cũng khác nhau. Trì Ương chọn một chiếc váy có nhiều vải nhất, sau khi được Gia Lị đồng ý thì thay bộ quần áo trên người ra. Cô cẩn thận gập váy lại, ôm vào lòng, Gia Lị nhìn Trì Ương vừa thay quần áo mới từ đầu đến chân.
Đó là một chiếc váy dài sang trọng màu xám, có thắt lưng quấn quanh eo, tay áo rộng dài đến mép váy. Vốn dĩ Trì Ương nhỏ gầy, lại thắt eo, cộng thêm tay áo dài như thế, khi gió thổi qua khiến làn váy lay động, trông vừa xinh đẹp vừa tiên khí.
“Cô đẹp quá!”
Gia Lị vô thức sờ sờ mặt Trì Ương, cô gái ngoan ngoãn đứng yên, bị sờ cũng không nhúc nhích, khiến lòng trắc ẩn của Gia Lị trào dâng.
“Cô là người của tộc nào, tộc nhân các cô có xinh đẹp như cô không?”
Bàn tay Gia lị xoa xoa gò má cô gái, vừa mềm vừa mịn như một nắm mì, khiến cô ấy không nỡ buông tay. Trì Ương nói mình là tộc người, Gia Lị cũng là người tùy tiện, mặc dù không biết tộc người là tộc nào nhưng cô ấy cảm thấy thế giới này to như thế, nhiều tộc như thế, mình không biết cũng là chuyện bình thường, bèn gật đầu.
Sau khi Gia Lị sờ đủ rồi, cô nắm tay Trì Ương ngồi trên giường, khẽ hạ giọng trò chuyện, “Vậy cô có trở thành bạn đời của ngài Bạch hay không, tôi thấy ngài ấy chiều chuộng cô lắm. Thường thì ngài ấy không thèm nhìn giống cái nào đâu, vậy mà bây giờ còn ôm cô vào lòng!”
Vừa nói Gia Lị còn làm động tác ôm, ánh mắt linh động, thể hiện hết sức sinh động.
Nghe vậy, mặt Trì Ương đỏ ửng lắc đầu lia lịa, “Không, Bạch Sương là, là…”
Nhưng mà “là” mãi, Trì Ương cũng không biết nên giải thích như thế nào, cô muốn nói Bạch Sương là người cứu mình, giúp đỡ mình. Nhưng suốt dọc đường bọn họ gần gũi với nhau, sự chăm sóc cẩn thận của Bạch Sương khiến cô không thể thốt ra những lời quên ơn anh được. Gia Lị còn đang chờ cô, nhưng cô lại như súng bị kẹt, không trả lời được.
May mà lúc nãy, có người gõ cửa phòng Gia Lị, Gia Lị ra ngoài mở cửa, Trì Ương mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi thấy rõ là ai đến, Trì Ương nhảy xuống giường, chạy vội ra cửa, trốn sau lưng Bạch Sương dưới ánh mắt tò mò của Tuân lão. Đột nhiên Tuân lão hiểu được lý do tại sao một người không hề háo sắc như Bạch Sương lại giữ một cô gái như thế này bên mình.
Cô gái nhỏ bé giấu mình sau lưng Bạch Sương, mái tóc đen nhánh hơi rối vì không chải gọn, nhưng có thể thấy được mái tóc rất mượt mà óng ả. Bàn tay cô nắm lấy tay Bạch Sương, đôi tay trắng nõn, rõ ràng là rất ỷ lại Bạch Sương.
Làm gì có giống đực nào có thể làm lơ trước giống cái mảnh mai đáng yêu đến thế?
Tất nhiên, Bạch Sương cũng không ngoại lệ.
Anh nắm hờ bàn tay Trì Ương, ôm cô từ phía sau ra trước mắt, dịu dàng giới thiệu Tuân lão cho cô.
“Đây là tộc trưởng tộc cáo tuyết, cô có thể gọi ông ta là Tuân lão.”
Sau khi Bạch Sương nói xong, Trì Ương ngoan ngoãn gọi Tuân lão. Tuân lão nhìn bọn họ, tuy là Bạch Sương không nói rõ nhưng ánh mắt và chi tiết nhỏ lại thể hiện rất rõ.
Người đàn ông cao lớn vẫn còn chút hoang dại, từng hành vi cử chỉ đều toát ra hormone giống đực nồng nặc, cơ bắp rõ ràng thể hiện sức mạnh của anh, nhưng anh lại nhẹ nhàng nắm tay Trì Ương, ngay cả bàn tay ôm lấy cô cũng rất khẽ, rất kìm chế. Đôi mắt lam sẫm nhìn cô gái, gương mặt ôn hòa dịu dàng, nói trắng ra là dịu dàng đến nỗi sắp tan chảy.
Gia Lị đứng cạnh cũng mỉm cười nhìn Bạch Sương ôm Trì Ương như gà mái che chở con mình, vì Bạch Sương thường tới đây nên có quen biết với cô ấy.
Trước đó, cũng có giống cái của tộc cáo tuyết tiếp cận Bạch Sương nhưng báo tuyết đều phớt lờ hoặc là cau mày tránh xa người ta. Nếu gặp phải những người mặt dày muốn dán lên thì Bạch Sương có thể kéo người ta ra ngoài, không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào.