Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 30

Trước Sau

break

“Dọc đường gặp chút chuyện nên đến chậm, đây là linh thạch cấp năm mà tôi đã hứa.” Nói xong, Bạch Sương đặt linh thạch ở cạnh cốc nước, “Tôi có những thứ ông muốn, chỉ là phải xem thông tin của ông có đáng giá hay không.”

Lúc này, Bạch Sương lạnh lùng mới giống một quý tộc, anh dựa vào ghế, cầm cốc trà lên uống.

Tộc cáo tuyết chuyên bồi dưỡng giống cái có chất lượng tốt đưa đến các bộ lạc khác nhau, thứ nhất là để đổi lấy tài nguyên, thứ hai là tìm hiểu những thông tin buôn bán.

Tộc trưởng tộc cáo tuyết nhìn linh thạch màu vàng lấp lánh trên bàn với ánh mắt mê mẩn, muốn chạm vào nhưng lại sợ ánh mắt của Bạch Sương nên chỉ đành ngại ngùng rụt tay lại, “Tộc báo tuyết đúng là bộ lạc giàu có nhất, một viên linh thạch cấp năm mà bao nhiêu người cả đời cũng không gặp, ngài lại có thể lấy ra như một món đồ bình thường.”

“Ông nói cái gì mà tôi muốn nghe ấy.” Bạch Sương đặt cốc trà lên bàn, ngón trỏ khẽ gõ lên bàn, phát ra tiếng cộc cộc.

Tộc trưởng tộc cáo tuyết sờ sờ chòm râu dài, cười ha ha, “Vậy ngài Bạch muốn biết tung tích của phượng hoàng hay là tung tích của những kẻ mấy hôm trước xông vào tộc báo tuyết, ám sát bố ngài?”

“Nếu linh thạch cấp năm không đủ để tôi biết đáp án của hai vấn đề này thì tôi có thể tự thăm dò, cũng chỉ mất công chạy xung quanh thôi.” Bạch Sương hừ lạnh, anh cầm linh thạch cấp năm lên, định quay người bỏ đi.

“Khoan khoan khoan! Tôi có bảo là sẽ không nói cho ngài biết đâu!” Tộc trưởng tộc cáo tuyết thấy Bạch Sương định bỏ đi, ông ta vội vã đứng dậy đi vòng qua bàn, túm lấy cánh tay anh, “Tôi chỉ đùa chút thôi, sao người trẻ các ngài mất kiên nhẫn vậy.”

Hiếm khi trên gương mặt tuấn tú của Bạch Sương hiện lên vẻ chê ghét, anh rút tay đẩy tộc trưởng tộc cáo tuyết cười tươi như hoa lại, giở giọng không vui, “Tuân lão, tuy ông và bố tôi là bạn thân lâu năm nhưng ông cũng xỏ lá tôi nhiều lần về việc giao dịch rồi. Bố tôi cũng đã nói là phải cẩn thận lão cáo già như ông.”

Nghe vây, Tuân lão chẳng thấy nhục nhã mà còn mỉm cười vuốt râu như thể tự hào lắm, thầm mắng lão già báo tuyết lão thất phu, sau đó vờ ra vẻ nghiêm túc ho khan mấy tiếng, hắng giọng đáp, “Chắc ngài Bạch cũng biết chuyện xảy ra vào mấy chục năm trước, sau khi đánh mất trứng phượng hoàng, tất cả vu sư xem chiêm tinh cũng không tìm được chút dấu vết nào. Nhưng cách đây không lâu, sao phượng hoàng vốn đã tắt lại chợt lóe sáng yếu ớt, đó là tín hiệu phượng hoàng đã sinh ra, chỉ là khi chúng tôi muốn điều tra thì chẳng còn manh mối gì. Bây giờ khả năng lớn nhất là có thể trứng phượng hoàng ngủ say nhiều năm ở đâu đó đã nở ra, chỉ là cô ấy không trải qua dục hỏa trùng sinh, chưa thể trở thành phượng hoàng thật sự.”

“Vậy nên tôi nghĩ là sau khi ngài mang tin tức này về quý tộc, chắc chắn lão thất phu báo tuyết kia sẽ hợp tác với những vu sư, quý tộc khác để cấp phát ấn tre cho các vu sư, để các vu sư có thể đoán được tung tích của phượng hoàng. Suy cho cùng thì điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra phượng hoàng để cô ấy có thể tái sinh thành một thánh thú thực sự.”

“Tiếp đến chuyện của lão thất phu kia, kẻ ám sát ông ta không phải ai xa lạ, chính là tộc sói năm đó ám sát phượng hoàng, cướp phượng hoàng đi.”

“Chẳng phải năm đó tộc sói đã bị giết rồi sao?” Bạch Sương sửng sốt, anh nhíu mày.

Tuân lão xua tay, ông ta nói tiếp, “Đó là không đúng, năm đó, đúng là tất cả mọi người đã tiêu diệt tộc sói nhưng sự thật là khi các quý tộc tới tộc sói, mới phát hiện ở đó không còn ai. Thực tế là bọn họ đã trốn chứ không phải là bị diệt tộc như những gì quý tộc công bố. Ha ha, vì thể diện ấy mà, dù sao thì tộc sói đã qua mặt được năm tộc lớn, ám sát phượng hoàng rồi còn trộm trứng đi nửa, nếu không công bố với người ngoài là bọn họ đã tiêu diệt tộc sói thì còn gì là uy nghiêm.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc