“Vừa ra tay là linh thạch cấp ba, quý tộc giàu có xa hoa quá.”
Mặc dù đây là thế giới thú nhân, nhưng không phải loài chim loài thú chưa sinh nào cũng có cơ hội trở thành thú nhân, sau này còn phải cần linh thạch giúp đỡ.
Khi giống cái mang thai, lấy linh thạch đặt lên bụng mẹ, năng lượng trong linh thạch sẽ từ từ được thai nhi hấp thu. Sau khi hấp thu hết năng lượng, linh thạch vốn có ánh sáng lấp lánh sẽ dần biến thành hình dạng hòn đá bình thường.
Linh thạch với cấp bậc càng cao thì càng có thể tăng tỷ lệ thai nhi trong bụng mẹ biến thành thú nhân, cũng có giúp thai nhi có năng lực sở hữu lực hồn thú bẩm sinh.
Lực hồn thú là khả năng mượn sức mạnh của các nguyên tố tự nhiên, thú nhân có được lực hồn thú rất hiếm hoi trong các bộ lạc.
Vì mở rộng thế lực của mình, các bộ lạc luôn khao khát có được linh thạch. Tiền dùng để giao dịch là linh thạch một, hai cấp, từ linh thạch cấp ba đến cấp năm đều là linh thạch cấp cao, nhất là cấp năm – đừng nói là sử dụng, có rất ít thú nhân gặp được linh thạch này.
“Tôi tranh thủ thời gian, xin phép nhường đường.” Bạch Sương không để ý tới lời trào phúng của thú nhân rắn hổ mang kia, anh nhướng mày nhìn gã ta.
“Tất nhiên rồi.” Tên thú nhân rắn hổ mang này quát mắng những người sau lưng, “Cản đường làm gì! Tránh ra!”
Nói xong, gã ta còn đẩy những tộc nhân của mình, tỏ vẻ đang dọn chướng ngại vật thay Bạch Sương. Bạch Sương không nói nhiều, anh đi qua đám thú nhân kia rồi bước vào rừng, sau lưng nghiêng người giấu mình sau một thân cây, anh khẽ nói với Trì Ương trong lòng mình, “Lát nữa cô giữ cho chắc.”
Báo tuyết biến về hình thú, cõng Trì Ương trên lưng, sau khi hướng dẫn cô ôm chặt cổ mình, anh lao đi như một tia chớp màu trắng với tốc độ cực nhanh, không thể thấy rõ những thân cây đang lùi về sau.
Đi qua khu rừng này là vùng núi tuyết phủ, lúc đó bọn họ sẽ an toàn. Tuy là thú nhân rắn hổ mang kia để bọn họ đi nhưng Bạch Sương nghĩ đến ánh mắt của gã ta, cứ cảm thấy thấp thỏm trong lòng, anh muốn mau chóng rời khỏi đây, rời khỏi khu rừng này.
Thú nhân rắn hổ mang kia đứng sau lưng nhìn bọn họ bỏ đi, gã ta cười nhạo. Bạch Sương bao bọc Trì Ương trong lòng không cho chúng thấy nhưng bọn họ không biết, khi bọn họ đang bắt cá thì đã bị tộc rắn hổ mang theo dõi rồi.
“Thiếu tộc, chúng ta thả bọn họ đi như thế sao?” Tộc nhân rắn hổ mang không cam lòng nhìn theo hai người kia, kẻ được gọi là thiếu tộc hừ lạnh.
“Tất nhiên là không rồi, giống cái mà tên đó dẫn theo có thể dẫn tới Vong Ưu Thành, bán được ít nhất hai linh thạch cấp bốn.” Nói xong, gã ta giơ viên linh thạch cấp ba kia lên trời soi thử, nhánh cây râm mát không thể che giấu được ánh sáng trong viên linh thạch, “Một viên linh thạch cấp ba mà đã muốn đuổi chúng ta đi sao, ha ha.”
“Bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Bảo Phỉ Mông đi theo bọn họ, tìm thời cơ ra tay giành lấy giống cái kia!”
Thiếu tộc rắn hổ mang ngắm nghía linh thạch trong tay, nhếch môi nở nụ cười khiến người ta không rét mà run.
“Vâng!”
Thân hình mạnh mẽ của báo tuyết xuyên qua khu rừng, cơ bắp khỏe khoắn hiện ra hình dáng đẹp mắt khi chuyển động. Trì Ương ôm chặt lấy chiếc cổ lông xù, áp sát người vào lưng Bạch Sương, tiếng gió gào thét qua bên tai kèm theo tiếng loạt soạt khi lá cây và bụi cỏ bị giẫm lên. Trì Ương có thể cảm giác được Bạch Sương đang đề phòng đám thú nhân lúc nãy.
“Chúng ta phải mau chóng rời khỏi khu rừng.” Báo tuyết nói xong, Trì Ương lại cúi thấp người, áp sát vào lưng anh, ngoan ngoãn đáp lại.
Mặt trời dần nhuộm đỏ mọi thứ xung quanh, thời gian chạy quá dài, tốc độ lại quá nhanh, Trì Ương sắp không ôm chặt được Bạch Sương. Báo tuyết nhạy bén phát hiện cô bắt đầu có dấu hiệu thả lỏng tay, anh lập tức biến thành hình người ôm cô vào lòng, để cô ngồi trên cánh tay mình như trước.