Bạch Sương chạy từ chiều đến tối, liên tục di chuyển với cường độ cao khiến tim Bạch Sương đập nhanh hơn, hơi thở nặng nề, trên trán xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, ngay cả hai lỗ tai trên đỉnh đầu cũng trở nên nóng bừng.
Trì Ương dán sát vào người anh vô thức giơ mu bàn tay trắng trẻo lau trán thay cho anh, Bạch Sương thấy cô đang làm gì, cũng thấy được ánh mắt lo lắng của cô, cô đang nhíu mày âu sầu.
“Không sao, cô đừng lo.”
Bạch Sương an ủi, lòng anh cũng cảm thấy thấp thỏm không yên, dù chạy xa như thế rồi nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình ở sau lưng.
Anh vẫn phải rời khỏi khu rừng càng sớm càng tốt. Khắp nơi đều có cây cối to lớn cùng với những bụi cỏ cao đến đầu gối, tầm nhìn bị hạn chế khá lớn, anh sợ không phản ứng kịp với những nguy hiểm từ trong bóng tối. Đến khi về tới chỗ tuyết phủ là lãnh địa của anh, mà băng qua cánh rừng rậm này cũng là lãnh địa của tộc linh miêu.
Có một số bộ lạc thân thiện, không quan tâm với việc người ngoài bước vào lãnh địa của mình. Bộ tộc linh miêu có lãnh thổ ở rìa tuyết, chấp nhận cho tộc báo tuyết bước vào, nhưng bọn họ rất ghét những tộc đàn sống trong rừng sâu. Thế nên chỉ cần Bạch Sương dẫn Trì Ương chạy tới chỗ lãnh địa linh miêu là đã có thể cắt đuôi được nguy hiểm.
Trên thế giới thú nhân có tổng cộng năm tộc lớn, sống ở năm vùng đất với hoàn cảnh khác nhau, lần lượt là rừng rậm, biển, sa mạc, đồng bằng và vùng tuyết. Bọn họ kết nối chặt chẽ như một vòng tròn nhưng không can thiệp lẫn nhau.
Những thú nhân bình thường có thể không bao giờ rời khỏi khu vực bọn họ sống trong suốt cuộc đời của mình, còn những người có thể đi lại khắp các khu vực lớn mà không bị hạn chế là người giao dịch hoặc kinh doanh, hoặc là quý tộc như Bạch Sương.
Thật ra xưng hô “quý tộc” này là tên gọi bình dân, nói trang trọng thì phải là “thống lĩnh”, lần lượt là tộc gấu chó trong rừng, tộc cá voi xanh của đại dương, tộc cú đại bàng của sa mạc, tộc sư tử của đồng bằng và tộc báo tuyết của vùng tuyết.
Nhiệm vụ của thống lĩnh là canh giữ tháp Thánh Khư cao lớn ở ngã tư trung tâm của năm khu vực.
Tháp Thánh Khư là lãnh địa của phượng hoàng, các thống lĩnh là người ủng hộ và canh giữ phượng hoàng, mỗi một con phượng hoàng ra đời đều có yêu cầu rất khắt khe, mỗi một phượng hoàng phá vỏ xuất hiện đều chỉ sẽ là giống cái.
Sau khi phượng hoàng đẻ trứng xong, trứng phải được đặt trong đỉnh tháp Thánh Khư để cảm nhận mưa gió và hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng. Trước khi nở phải đốt lửa và đặt trứng vào trong lửa, tạo điều kiện dục hỏa trùng sinh cho con non sắp nở.
Chỉ có phượng hoàng được sinh ra như thế mới có thể trở thành thánh thú, có được sức mạnh thiên nhiên để bảo vệ thế giới dị thú.
Chỉ là vào vài chục năm trước, phượng hoàng mới đẻ trứng xong đã bị giảm sức mạnh do suy yếu, tộc sói không thể thống lĩnh đã qua mặt năm tộc lớn, lén lút đánh cắp trứng phượng hoàng, hơn nữa còn đánh phượng hoàng bị thương khi bị phượng hoàng đuổi theo.
Tộc sói bị năm tộc lớn tiêu diệt, chỉ là trứng phượng hoàng cũng mất tích.
Phượng hoàng đau khổ không chịu nổi đã tắt thở trong tháp Thánh Khư, trước khi chết, bà đã dồn sức mạnh của mình tập trung vào trong tháp, để nó tiếp tục bảo vệ thế giới này thay bà.
Nhưng vu sư của tộc cá voi xanh đã từng tiên tri, sức mạnh bà để lại chỉ có thể tồn tại được một trăm năm, nếu không thể tìm lại được trứng phượng hoàng trong vòng một trăm năm thì thế giới này sẽ tan nát thành mảnh nhỏ.
Bạch Sương không hề nghĩ sai, tiếng sột soạt bắt đầu vang lên xung quanh, khiến người ta nghe mà da đầu tê rần. Đó là tiếng rắn bò dưới đất hoặc là trên cây, anh không biết có bao nhiêu con rắn ở gần.