Xuyên Thành Giống Cái Siêu Ngoan, Được Các Đại Lão Đoàn Sủng

Chương 14

Trước Sau

break

Từ trước tới nay, báo tuyết Bạch Sương là kẻ được người đời đồn là không ham mê nữ sắc, anh cũng không có hứng thú gì với giống cái. Có không biết bao nhiêu thú nhân xinh đẹp xuất hiện, dù là cực phẩm của Vong Ưu Thành cũng chẳng khiến anh liếc mắt nhìn mấy lần. Nhưng bây giờ anh lại có suy nghĩ khác với một giống cái yếu ớt đến nỗi khó có thể tự chăm lo cho cuộc sống của mình như thế này.

Nghĩ thế, Bạch Sương liếc nhìn Trì Ương đang ngồi yên trong tấm da thú, nhìn mái tóc ướt sũng đến gương mặt, rồi đến đôi môi đỏ tươi như quả chín vừa hái của cô. Không thể phủ nhận, Trì Ương thật sự có thể kích thích lòng thương cảm từ sâu trong lòng người.

Không được, phải mau đưa cô đi.

Lòng Bạch Sương âm thầm nói, anh cảm giác có thứ gì đó khác với sự yên ắng trước đây đang tràn ra khỏi tim mình. Anh không biết đó là cái gì nhưng chắc chắn nó liên quan đến Trì Ương.

Nhiệt độ không khí buổi trưa khá cao, hai người còn ngồi gần đống lửa nên chỉ một chốc là đã hong khô quần áo. Khi bọn họ định đi, bỗng nhiên có tiếng sột soạt vang lên trong rừng, Bạch Sương lập tức cảnh giác, kéo Trì Ương đang ngồi gần mình vào lòng.

“Cô đừng lên tiếng, cũng đừng nhìn.”

Bạch Sương khẽ ấn đầu Trì Ương vào lồng ngực, kéo tấm da thú che cô lại, che kín đến nỗi không lộ một sợi tóc nào.

Đây là vùng đất lãnh địa của tộc rắn hổ mang, bộ lạc này rất hung tàn, giả dối, nếu chỉ một, hai tên thì không phải vấn đề gì lớn. Nhưng đã gần đến mùa đông rồi, theo đặc điểm ngủ đông của loài rắn, nếu bây giờ gặp phải rắn hổ mang, sẽ không chỉ có một con mà là nhiều con cùng ra ngoài tìm thức ăn.

Bạch Sương nhìn những bóng dáng nhấp nhô trong rừng rậm với ánh mắt cảnh giác, tuy Trì Ương không biết chuyện gì xảy ra nhưng cô rất ngoan, cô rúc vào lòng anh không cử động, chẳng mấy chốc, cô cũng nghe thấy những tiếng bước chân đi ra khỏi khu rừng.

Bạch Sương ôm chặt Trì Ương thêm một chút, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào những thú nhân vừa đi tới, lộ vẻ đề phòng, tỏa ra khí tức không thể xâm phạm của kẻ trên cao.

Quả thật là người của tộc rắn hổ mang.

Thú nhân đi đầu có một đôi mắt phượng, da màu xám tối, ngay cả đôi mắt cũng có màu trắng xám. Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của gã ta liếc nhìn Bạch Sương và Trì Ương, khi thấy được lỗ tai trắng đen hai màu trên đầu Bạch Sương, gã ta lập tức nhận ra thân phận của anh. Cái miệng đen ngòm nhếch lên mỉm cười, lộ ra lưỡi rắn, gã ta nói:

“Báo tuyết? Quý tộc mà lại tới chỗ rách nát này sao? Còn dẫn theo…”

Thú nhân kia nói xong lại nhìn người đang rúc trong lòng Bạch Sương, tuy là được da thú che kín nhưng sau khi bị ánh mắt u ám lạnh lẽo kia chú ý, lòng Trì Ương vẫn rùng mình. Bạch Sương cảm nhận được sự bất an của cô, anh khẽ vỗ về sau lưng cô vài cái như vuốt lông.

“Dẫn theo một giống cái.”

Tên thú nhân rắn hổ mang kia cố ý nhấn mạnh hai chữ “giống cái”. Thấy vậy, trên gương mặt lạnh lùng của Bạch Sương có phần nặng nề. Tên thú nhân rắn hổ mang trước mắt anh không phải kẻ vô dụng, nếu một mình anh thì giết ba tên cũng không sao nhưng mà…

Nghĩ thế, Bạch Sương cụp mắt nhìn Trì Ương đang nằm trong lòng mình, nếu đánh nhau thì anh khó mà giữ an toàn cho cô được.

“Tôi đi ngang qua, không có ác ý.”

Bạch Sương nén đi ánh mắt lạnh lùng, lùi một bước như nhường đường.

Thú nhân rắn hổ mang gật đầu lia lịa, “Tất nhiên rồi, ngoài đi ngang qua thì làm sao quý tộc có thể ở đây lâu dài được, đúng không?”

Nói xong, gã ta nhếch môi mỉm cười quái dị.

Bạch Sương không muốn dây dưa nhiều với gã ta, anh vung tay nắm chặt giữa không trung, khi mở tay ra, đó là một hòn đá bất quy tắc tỏa ánh sáng xanh lục. Anh ném hòn đá về phía trước, thú nhân rắn hổ mang chộp lấy hòn đá, cầm vào tay rồi ngắm nghía.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc