Trong tủ quần áo kiểu mở có đủ loại quần áo không phù hợp, trên bàn trang điểm còn có không ít đồ trang sức lòe loẹt, khác người.
Một đống đồ lặt vặt mà “Ngu Chi” mang về vẫn còn vứt lộn xộn trên chiếc ghế tựa bên cửa sổ.
Điều này khiến Ngu Diệu, người luôn có gu thẩm mỹ cao và quen với sự ngăn nắp, phải cau mày ghét bỏ.
Nếu không phải vì đây là em gái ruột mà mình đã lo lắng, vướng bận suốt mười mấy năm thì…
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngu Diệu, là quản gia Trương mang thuốc dị ứng và nước ấm đến, ông cẩn thận dặn dò Ngu Diệu cách dùng của mấy loại thuốc.
Ngu Diệu “ừ” một tiếng, quản gia Trương chu đáo khép cửa lại.
“Ngu Chi…” Ngu Diệu nhìn Ngu Chi đang nửa tỉnh nửa mê trên giường: “Tự uống thuốc đi.”
Lần này Ngu Chi mở mắt ra, nhưng rõ ràng vẫn còn trong trạng thái mơ màng.
Ngu Diệu mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, nhưng đây là lần đầu anh thấy một Ngu Chi ngoan ngoãn vô hại thế này, cuối cùng vẫn không nỡ lòng bỏ đi mặc kệ.
Ngu Diệu làm theo hướng dẫn sử dụng, thô bạo bóc vài loại thuốc viên ra, rồi đặt ly nước ấm lên chiếc tủ đầu giường cạnh Ngu Chi, lay cô hai cái: “Uống thuốc kìa.”
Ngu Chi ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng không hề nghe lời Ngu Diệu uống thuốc.
Cô ngơ ngác nhìn Ngu Diệu đang đứng trước mặt, dường như không phân biệt được trước mắt là mơ hay thực.
Ngu Diệu đưa tay huơ huơ trước mắt cô, Ngu Chi vậy mà cũng ngốc nghếch đảo mắt qua lại theo, trông khá buồn cười.
Ngu Diệu không hiểu sao lại kiên nhẫn hơn vài phần: “Há miệng ra, a nào…”
Anh dỗ dành cô như trẻ con, Ngu Chi cũng thuận theo mà há miệng.
Ngu Diệu nhân cơ hội nhét hết thuốc vào, rồi cầm ly nước ấm đưa đến bên miệng cô.
Ngu Chi ngoan ngoãn cúi đầu uống nước.
Mi mắt cô cụp xuống, lông mi vừa dày vừa dài đổ bóng lên mi dưới, trông vừa dịu dàng vừa đáng yêu.
Dáng vẻ lúc này lại giống hệt như hình ảnh người em gái mà Ngu Diệu từng tưởng tượng.
Cuối cùng cũng hầu hạ được bà cô này uống thuốc xong. Anh thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng quản gia Trương còn đưa một tuýp thuốc mỡ bôi ngoài da, nói là dùng xong nốt mẩn đỏ sẽ lặn nhanh hơn.
“Ngu Chi” trước giờ luôn yêu cái đẹp, tuy gu thẩm mỹ của cô khiến Ngu Diệu khó mà hiểu nổi, nhưng con gái chắc chắn không thể chấp nhận mặt mình nổi mẩn đỏ.
Coi như đã tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, Ngu Diệu cần mẫn cầm tuýp thuốc mỡ, nặn ra tăm bông.