Những nốt mẩn đỏ trên làn da trắng nõn mịn màng của Ngu Chi trông vừa đáng sợ vừa nổi bật, nốt ban không lớn nhưng lại chi chít dày đặc.
Lần đầu tiên Ngu Diệu bôi thuốc cho người khác, vừa mới bôi lên, Ngu Chi đã khẽ hít một hơi khí lạnh.
“Đau… Đau không?” Ngu Diệu hơi lúng túng, hình như anh hơi mạnh tay rồi.
Ngu Chi lại không nổi cáu như mọi khi mà chỉ lắc đầu: “Không đau, chỉ là… Hơi lạnh.”
Lạnh? Thuốc mỡ sao lại lạnh được.
Ngu Diệu áp mu bàn tay lên trán cô, quả nhiên là sốt rồi.
“Không phải lạnh…” Ngu Diệu kiên nhẫn giải thích: “Là do em bị dị ứng nên sốt thôi. Em có biết mình dị ứng với cái gì không?”
“Dạ.” Ngu Chi mếu máo trông đến tội: “Em bị dị ứng với rượu.”
Ngu Diệu vốn tưởng rằng cô dị ứng với nguyên liệu đồ ăn nên mới vô tình ăn phải, không ngờ cô lại nói là dị ứng cồn.
“Em biết mình dị ứng mà còn uống?!” Giọng Ngu Diệu rất tệ, anh nặn một đống thuốc mỡ bôi lên mặt cô như trút giận.
“Nhưng mà, nếu em không uống thì mọi người sẽ tức giận…” Ngu Chi tủi thân nói: “Cho nên em chỉ uống một chút xíu thôi, em cứ tưởng là sẽ không sao.”
Ngu Diệu mới nhớ ra vì cô không uống hết nên còn bị Ngu Ngã nhắc nhở.
“Em bị dị ứng thì cứ nói thẳng ra, sao bọn anh có thể tức giận vì chuyện này được?” Ngu Diệu không tài nào hiểu nổi logic của cô.
“Nhưng mà, trước đây em đã nói với chị rồi mà…” Ngu Chi khẽ kéo vạt áo Ngu Diệu: “Anh, anh đừng giận em nha…”
Ngu Diệu sững sờ một thoáng, cô đã nói với Tiểu Ngã rồi sao? Vậy tại sao Tiểu Ngã còn bắt cô uống hết?
Bên này anh còn chưa nghĩ thông, đã quay đầu vô thức dỗ dành cô: “Anh không giận có giận em.”
“Vậy… Sau này anh cũng đừng giận em nữa…” Cô gái ngẩng mặt lên, đôi mắt trong veo cong cong, nở một nụ cười ngây thơ đáng yêu: “Được không?”
Dù Ngu Diệu có tức giận đến đâu, cũng tan biến sạch sẽ vào khoảnh khắc này.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại chọc vào đôi lúm đồng tiền khi cười của Ngu Chi, hết sạch cả giận mà đáp: “Được.”
Chỉ cần em lúc nào cũng ngoan như bây giờ.
Anh thầm bổ sung trong lòng.
Ngu Chi nhận được lời hứa của anh, dường như đã yên tâm, bèn chui vào trong chăn ngủ say sưa.
Thế nhưng Ngu Diệu lại có vẻ mặt phức tạp, anh đứng bên giường cô một lúc lâu rồi mới rời đi.
*
“Ba, ba đã điều tra rõ chưa ạ?” Lúc Ngu Diệu xuống lầu, trong phòng khách chỉ còn Ngu Cát, Lê Thư Dung và Ngu Ngã đang ngồi đó.