[Xuyên Sách] Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch, Tôi Quyết Tâm Trở Mình

Chương 7

Trước Sau

break

Trương An An nhìn tôi và cậu em nói chuyện vui vẻ liền cau mày. Chị ấy khó hiểu tại sao hai đứa tôi thân nhau đến vậy. Tôi và em trai an ủi nhau một hồi. Trương Kỷ mới quay sang chị ba nũng nịu.

- Chị ơi, chị về lần này là mấy ngày?

- Chị được nghỉ 2 tuần, tranh thủ về chơi. 

Trương An An xoa đầu âu yếm đứa em trai. Nhìn họ tình thân mến thân như vậy, tôi thật không thể tưởng tượng được một người đề cao tình thân như chị ấy lại có thể cùng nữ chính bắt nạt nữ phụ chứ.

Trương Kỷ chỉ xây xát không đáng kể, nó vừa nói chuyện được vài chút là đã lôi điện thoại ra chơi game. Trương An An nhìn tôi muốn nói gì đó. Tôi lại không muốn nói chuyện với chị ấy, tôi một tay xoa mặt một tay lấy điện thoại lướt mạng. Căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. 

- Anh về rồi đây, có mua cho mấy đứa ít đồ. 

Thằng em tôi vội vàng chộp lấy mà bới ra ăn. Tôi không ăn, vì tôi đang giảm cân. 

- Anh hai, vụ việc sao rồi?

Chị ba hỏi. 

- Đã giải quyết ổn thoả, Lưu Ngọc và Lưu gia đã xử lý Lưu Hoành, thời gian này sẽ không thấy hắn đâu. Tiểu Hạnh mất con rồi, nhưng không tổn hại đến vấn đề sinh sản sau này. Đối với cô ấy cũng tốt, nhà họ Lưu cũng bồi thường một khoản lớn nữa. Chuyện đã xong rồi. 

Trương Nguyên nói rồi quay sang tôi. 

- Sao em lại đi theo dõi cô ấy? Em đã nhìn ra được vấn đề gì sao? 

Tôi nhìn anh ấy nói tỉnh rụi. 

- Người bình thường không như anh. Vừa mới vác bụng bầu tới, chưa kiểm chứng đã đòi chịu trách nhiệm. 

Anh tôi bối rối nói. 

- Anh không nhớ thật, nhưng lúc tỉnh dậy quả thật cô ấy đã ... 

Tôi lắc đầu. 

- Anh đề cao bản thân anh quá rồi đó, nhiều khi anh uống say anh ói, nôn, tiêu chảy, choáng váng đầu óc, đủ loại combo vậy mà anh còn rảnh để làm chuyện đó hay gì. Anh là số 1. 

Anh hai giật khoé miệng nhìn tôi không biết nói gì. Sau đó anh thở dài một cái rồi nói. 

- Dù sao cũng cảm ơn hai em, anh không có gì, anh gửi mỗi đứa 50 triệu. Sau này có gì thiếu thì anh cho thêm, ha. 

Trương An An nhíu mày. 

- Anh chiều tụi nó quá rồi đó. 

Tôi mở to mắt nhìn số dư sau đó vội cất điện thoại. 

- Em về phòng đây. 

Tôi tung tăng chạy về phòng, sau đó lên mạng xem xét spa nào ok. 

Tới lúc đi học tôi trở về 59kg. Da có rạn, có chỗ dư da, tôi cũng đã chuẩn bị phẫu thuật cắt bỏ da, xoá rạn. Nhưng tạm thời vẫn mặc áo dài quần dài để đi học. 

Ngày nhập học cũng đã đến, chị ba đưa tôi đến trường bằng chiếc xe mới tậu. Tôi học lớp 12, Trương Kỷ học lớp 9. 

- Chị ơi, trưa nay chị ăn gì? 

- Chị không ăn, chỉ ăn một miếng bánh ăn kiêng thôi. 

- Vậy em không đợi chị, bai bai. 

Thằng em vẫy tay rồi lập tức chạy đến một cô gái. Cô gái đó hơi sượng khi thấy tôi. Em tôi chỉ về phía tôi nói gì đó, chắc là nói tôi là chị của nó. Cô gái ồ một tiếng rồi cúi đầu chào tôi. Hai đứa vui vẻ rời đi. 

Đấy, thanh xuân vườn trường phải thế đấy, chứ ai như hai người trước mặt tôi. Chung Thanh Thanh và Lâm Học. 

Tôi khịt mũi một cái rồi đi lướt qua, tự tin tiến thẳng về lớp. Tôi ngồi xuống bàn thì lập tức có một con nhỏ chạy tới. 

- Trương Nam Nam? 

Trang Tiểu My đã đến. Mọi người nghe tên tôi liền quay lại. Lập tức một trận bàn tán xôn xao. 

- Ôi mẹ ơi, nó đi phẫu thuật hả?

- Sao ốm lẹ vậy, cách đây ba tháng còn thấy mặt dầu mỡ

- Lột xác kìa, nhìn thấy đẹp hơn đó. 

- Ê... ngạc nhiên thật đó.

Chung Thanh Thanh ngồi vào bàn. Cô ấy nhìn tôi chằm chằm nhưng tôi không quan tâm. Trang Tiểu My thì rất phiền nhưng thấy mặt tôi cau có lại không dám hó hé gì nữa. 

Lâm Học đi tới hỏi tôi. 

- Sao lại ngồi ở đây?

- Đổi chỗ rồi. 

Tôi hờ hững nói. Nguyên tác là nữ phụ theo nam chính ngồi tận bàn cuối, anh đi đâu cô theo đó. Nhưng tôi đã xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ trước. 

- Cậu làm loạn gì vậy?

Tôi không thèm nhìn cậu ta mà nói. 

- Làm loạn? Lúc theo thì cũng loạn, rời đi cũng loạn? Cậu là ngôi sao à? 

Lâm Học đập tay lên bàn tức tối cúi đầu nhìn tôi. Tôi cũng không vừa đẩy ghế đứng dậy nhìn cậu ta. 

- Cậu đừng làm loạn, bữa tiệc Lâm gia cậu cũng không đến. Cậu khiến tôi mất mặt đó. 

Tôi cười nhạt.

- Nếu tôi còn béo, thì cậu có mời tôi không?

Cậu ta im lặng không nói. Tôi lại nói tiếp.

- Thôi được rồi, hôm trước ý cậu nói đừng làm gì quá đáng nữa. Tôi đã không còn làm gì quá đáng nữa, nên để tôi yên. 

Cậu ta muốn nói gì nữa tôi đã giơ tay chặn họng rồi ngồi xuống lấy tập ra học. Nam chính gì chứ, toàn lũ não tàn. 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc