[Xuyên Sách] Xuyên Thành Nữ Phụ Ngốc Nghếch, Tôi Quyết Tâm Trở Mình

Chương 8

Trước Sau

break

Tôi hoàn thành bài tập nhanh chóng, lúc rảnh lại lôi điện thoại ra check tin nhắn. Bên hẹn phẫu thuật đã đặt lịch xong, chăm sóc khách hàng bên họ khá tốt. Tôi hơi sợ, vì đây là thế giới trong truyện, có thể phẫu thuật tốt không nhỉ?

Đang mông lung suy nghĩ thì Trang Tiểu My mò đến. Nói thật nhé, cô ta học khá, nhan sắc cũng được, vả lại có cái tính kiên trì. Nếu như cô ta sử dụng cái tính đó đúng cách thì sẽ làm nên chuyện đó. Tiếc là...

- Tiểu Nam, sao cậu lại chặn tớ, vì tớ làm phiền cậu quá hả? Hay vì gia thế của tớ? Tớ...

Ngoài ra còn có năng khiếu diễn xuất nữa. Tôi khịt mũi, giờ phải làm sao đây ta. Chưa kịp suy nghĩ xong cô ta đã quỳ xuống, tay cầm lấy tay tôi kéo kéo. 

- Cậu làm gì vậy?

Tôi khó chịu hất cô ta ra nhưng cô ta lại nghiến răng nắm chặt lấy tôi. Đột nhiên cô ta vén áo tôi lên sau đó hét lên chói tai. 

Tôi cúi xuống nhìn lớp da chùn sạm, rạn đầy xấu xí lộ ra. Mẹ nó, còn có trò này nữa hả? Tôi tức đến độ chửi thề trong đầu. Tôi cũng biết đã có người chụp lại được rồi. Tôi cười nhạt, với một người sáng tạo nội dung như tôi. Thì cứ chụp hết đi, tôi cần content để nổi tiếng. Tay cố ý giữ chặt để chụp cho rõ. Chụp rõ vào cho mẹ, để mẹ nấu tụi mày. 

- Trang Tiểu My, cậu vui lắm đúng không?

Tôi nghẹn giọng nói. Trang Tiểu My cứng người nhìn mặt tôi. Hôm nay tôi còn cố ý trang điểm trong trẻo, mũi đo đỏ dễ thương. 

- Sao tớ lại vui chứ, ngược lại là cậu, tớ làm gì sai mà cậu lại chặn tớ? Với tình bạn của chúng ta... 

- Với tình bạn của chúng ta... tôi đã từng tin là bạn. 

Tôi nghiêng đầu, ánh mắt rưng rưng bất lực. Cố gắng phô diễn cái diễn xuất đau khổ tôi đã học mòn mỏi ở đời thực. Diễn cảnh khóc là sở trường. 

- Tôi từng tin cậu là bạn. Lúc tôi xấu tôi béo, chạy theo những cái phù phiếm không thuộc về mình. 

Tay tôi chỉ như đang tức giận, nhưng ngón tay lại hướng về phía Lâm Học và Chung Thanh Thanh, đám quần chúng che miệng xì xào. Trang Tiểu My cười gượng không biết làm sao. Tôi đắm chìm trong sự đau khổ của mình. 

- Cậu thì lợi dụng tôi, ngay lúc không có tôi cậu đã nói tôi như thế nào với người khác? 

Tiếng động lớn đến độ đám lớp khác cũng bu vào xem. Trang Tiểu My không giấu được vẻ mặt sốc tận óc, cô ta mấp máy môi nói cái gì vậy. 

- Tôi... 3 tháng hè tôi đã nhìn nhận lại bản thân, từng câu từng chữ cậu nói về tôi, tôi đã ghi nhớ. Coi như đó cũng là động lực... 

Tôi che hờ mặt, cố hướng về ống kính ai đó đang quay. Nặn ra giọt nước mắt đẹp như pha lê. Sau đó tôi hít một hơi sâu, rồi mỉm cười. 

- Được rồi, coi như chúng ta cũng đã có một thời gian đẹp. Nhưng sau này chúng ta đừng liên quan gì đến nhau nữa. 

Quay lại chỗ, tôi ngồi xuống đau đớn nhìn khoảng không. Má ơi, tuyệt vời... có đạo diện nào ở đây không? Cast tôi đi, nhận tôi đi. Vai diễn trà xanh, mẹ ăn sạch. 

Mọi người bàn tán xôn xao còn cố ý cho người trong cuộc nghe. 

- Trang Tiểu My trơ trẻn ghê. 

- Tôi thấy lúc nào con nhỏ đó cũng được Nam Nam mua quà cho. Có lẽ tiểu thư như Nam Nam thật sự muốn có bạn. Không ngờ lại gặp được con nhỏ đào mỏ. 

- Cái mỏ không đáy, bạn tôi có trong group lớp A có nói, ông nội họ của nó sinh nhật cũng vòi quà Nam Nam. 

- Nam Nam cũng đáng thương nhưng cũng đáng trách. 

- Trách gì chứ, giờ cô ấy giảm cân ngoạn mục đó thôi. 

- Ê, nhắc mới nhớ, con nhỏ Tiểu My đó còn cố gắng vén thân thể Nam Nam. Cậu biết không giảm cân nhanh thì sẽ có da dư, cô ấy nỗ lực đến như vậy còn bị bêu rếu. 

- Đúng đó... Trang Tiểu My đáng ghét. Cả Lâm Học lẫn Chung Thanh Thanh nữa. 

Đương nhiên rồi, phải sỉ vả cả nam nữ chính nữa chứ. Rủa họ nhiều vào. 

Chắc tại vì tôi diễn đạt quá, nên khi ra về Lâm Học cố tình đi theo sau tôi. Tôi bực bội muốn chết, tôi không muốn thấy thằng nhãi này chút nào. Lâm Học không nhịn được đi nhanh lên chắn đường tôi.

- Trương Nam Nam, cậu đừng giận nữa được không? Tôi... tôi xin lỗi. 

- Xin lỗi gì?

Tôi nheo mắt hỏi thẳng. Cậu ta ấp úng rồi nói. 

- Tôi xin lỗi vì đã... để cậu cô đơn thời gian qua. Chúng ta lớn lên cùng nhau, đáng lý tôi phải bảo vệ cậu. 

Tôi cười khinh bỉ, sau đó cúi đầu nhìn cậu ta. Gương mặt non nớt đỏ ửng. Chắc là tôi phản kháng quá dữ nên cậu ta có chút xáo động. Thay vì ở đây xin lỗi tôi thì cậu ta phải đi đeo bám nữ chính mới đúng. 

- Cậu vẫn nghĩ tôi nói những điều đó là vì cậu à? Tôi đã nói sao, cậu không nhớ à? Tôi không thích cậu. 

Lâm Học nghiến răng sau đó nói. 

- Ý tôi là... tôi xin lỗi cậu. Tôi chỉ biết xin lỗi cậu thôi. 

- Lâm Học, tôi đang có cuộc đời mới, chắc chắn cuộc đời đó không có cậu. Tránh xa tôi một chút. 

Tôi nhẹ nhàng lướt qua cậu ta. Lâm Học sững sờ đứng đó nhìn tôi. Tôi không quan tâm mà leo lên xe. Thời gian sau tôi đã xin ba mẹ cho ở nhà học. Mục đích là tôi làm phẫu thuật cắt da nên cần tĩnh dưỡng. Lâm Học đến nhà tôi mấy lần, nhưng tôi không thèm đoái hoài. 

Trương Kỷ ngán ngẩm đi vào chống hông nói. Gương mặt nó nhăn như khỉ. 

- Trời ơi, tôi mệt quá rồi... chị... anh ấy cứ tới mãi thôi. 

Tôi đau đớn kiềm nén cơn đau. 

- Ai?

- Lâm Học đó...

- Chẳng phải mày hay khen nó à, thay nhà tiếp đi. 

Tôi hằn học trở mình rồi lấy điện thoại chơi game. 

- Chị... dứt điểm đi được không?

Trương Kỷ mệt mỏi vứt đồ lên bàn. Mấy nay nó làm chân sai vặt cho tôi, nghĩ cũng tội. Tôi gắng gượng đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Cuộc sống giàu sang thật sung sướng, tôi không cần phải lo nghĩ về tiền bạc. 

- Con gái đang nghĩ gì đó?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc