Trong nguyên tác không hề nhắc đến việc có người khác sống trong lãnh cung, vậy nên thân phận của vị mỹ nhân hàng xóm này là gì, nàng thật sự không rõ.
Vân Thư Nhiễm dù tò mò về vị mỹ nhân hàng xóm, nhưng nàng không có dư hơi sức để đoán thân phận đối phương. Dù sao thì ngay lúc này, bản thân nàng còn khó bảo toàn, tính mạng như chỉ mành treo chuông.
Mỹ nhân hàng xóm mãi vẫn chưa mở cửa, nàng đành cầm bánh bột bắp về cung điện, ăn nốt nửa cái bánh bột bắp còn lại từ hôm qua, rồi lấy hai cái bát úp lại để cất phần bánh của hôm nay.
Nàng giấu chiếc lưới đánh cá tự chế sau lưng, mò mẫm đến dưới chân tường cao của lãnh cung, rồi lấy đà chạy một quãng, cả người nàng bay lên không trung.
Vân Thư Nhiễm kìm nén niềm vui sướng trong lòng, dồn hết sức bám vào bức tường cao, hai tay dùng lực đưa cả người vượt qua bức tường.
Dưới ánh trăng, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng nhợt nhạt và lộ rõ vẻ thận trọng.
Nàng điều chỉnh nhịp thở, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài lãnh cung. Dù nói lãnh cung không ai để ý, nhưng nếu vận may quá kém, chẳng may chạm trán người không nên gặp, việc nàng tự ý trèo tường ra khỏi lãnh cung nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Quan sát một vòng, bên ngoài lãnh cung hoang vu và tối đen như mực.
Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, Vân Thư Nhiễm chậm rãi tuột xuống từ bức tường cao, đáp đất nhẹ nhàng không một tiếng động.
Mặt hồ dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạc, mặc dù nàng biết bơi, nhưng không rõ cái hồ trước mắt sâu đến đâu. Để đảm bảo an toàn, nàng quyết định chỉ bắt cá ở ven bờ.
Nàng lấy tấm lưới đánh cá sau lưng ra, xắn tay áo và ống quần, chuẩn bị xuống nước.
Từng đợt gió lạnh lùa qua, khiến lãnh cung càng thêm âm u đáng sợ. Đêm xuống, gần như không ai dám bén mảng đến gần, ai ai cũng biết lãnh cung này có ma.
Bên bờ hồ ngoài lãnh cung, một bóng hình mảnh khảnh đang chầm chậm di chuyển. Vân Thư Nhiễm cầm lưới đánh cá, nương theo ánh trăng quan sát con cá đang bất động nơi mép nước.
Có lẽ do nơi này hiếm dấu chân người nên lũ cá cũng mất đi cảnh giác, Vân Thư Nhiễm vung lưới xuống, bắt gọn một con cá không hề nhỏ, sau đó nhanh chóng kéo lên bờ.
Toàn bộ quá trình bắt cá chỉ mất hai phút, Vân Thư Nhiễm cầm lưới lên bờ, tấm lưới vây chặt con cá vẫn còn đang giãy giụa.
Nàng cũng không ngờ việc bắt cá lại thuận lợi đến vậy, vội vàng xách con cá, nhanh nhẹn trèo tường vào lại lãnh cung.