(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 7: Ra hồ bắt cá

Trước Sau

break

Về đến lãnh cung, Vân Thư Nhiễm bỏ con cá vào thùng gỗ đã đựng sẵn nước, hai tay xốc ống quần dính đầy bùn đất, đi đến bên miệng giếng duy nhất còn dùng được.


Lãnh cung có hai miệng giếng, nhưng chỉ có giếng này là "sạch sẽ".


Vân Thư Nhiễm dùng thùng gỗ múc nước giếng, rửa sạch bùn đất trên chân và tay, rồi mò mẫm đến gian bếp nhỏ.


Ngay cả trong lãnh cung cũng có một gian bếp nhỏ, cung điện nàng ở cũng có, nhưng đã bỏ hoang từ lâu.


May mắn thay, bên trong vẫn còn sót lại một ít củi vụn. Nàng bước vào gian bếp nhỏ tối om, tìm thấy đá đánh lửa và nhặt thêm một ít củi, nhanh chóng quay trở lại bên giếng.


Nàng kiếm một ít cỏ khô để nhóm lửa, chẳng mấy chốc, nàng đã dùng đá đánh lửa thành công nhóm lên ngọn lửa từ đám cỏ khô, tay chân luống cuống nhét thêm củi vào.


Đợi đến khi cá nướng xong, khuôn mặt trắng nõn của nàng đã lấm tấm tro than, cả người đều nhem nhuốc.


Vân Thư Nhiễm nhìn con cá nướng chín vàng, hai mắt sáng rực, dù có hơi nóng nhưng nàng cũng chẳng màng, xé miếng thịt cá chín mềm, bắt đầu ăn ngấu nghiến.


Dù con cá trên tay có hơi cháy xém, nàng vẫn cảm thấy nó là mỹ vị nhân gian.


"Ngươi đang làm gì vậy?"


Một giọng nói trong trẻo, mang theo âm sắc trầm ấm vang lên sau lưng, Vân Thư Nhiễm giật nảy mình vì giọng nói bất thình lình xuất hiện.


Nàng giật mình quay người lại.


Mỹ nhân hàng xóm khoác trên mình bộ y phục màu trắng ngà giản dị, mái tóc đen dài tùy ý xõa sau lưng bị gió đêm thổi bay, tựa như vầng trăng sáng treo giữa bầu trời tĩnh mịch, đẹp đến mức khiến người ta không dám khinh nhờn.


Đôi mắt lạnh lùng của nàng ta đang nhìn chằm chằm vào Vân Thư Nhiễm, khiến nàng bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.


"Muội... muội đang nhóm lửa nướng cá."


Kỳ Bạc Sinh từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt lấm lem của nàng, im lặng không nói.


Vân Thư Nhiễm cảm thấy có hơi ngượng ngùng, giơ con cá nướng đang xiên trên cành cây lên, hỏi đối phương: "Tỷ tỷ có muốn ăn cá không?"


Nàng vừa dứt lời, tuy sắc mặt mỹ nhân hàng xóm không đổi, nhưng nàng lại có thể nhận ra vẻ ghét bỏ thoáng qua trong mắt đối phương.


"Không cần."


Kỳ Bạc Sinh nhìn con cá nướng đen thui trên cành cây, chầm chậm lùi lại một bước.


Vân Thư Nhiễm nhận ra sự ghét bỏ trong đáy mắt nàng ấy, ngượng ngùng giải thích: "Con cá này là muội bắt được ở hồ nước bên ngoài..." Là một con cá tươi ngon hảo hạng.


"Ừ, nhớ dập lửa."


Vân Thư Nhiễm gật đầu: "Đa tạ tỷ tỷ đã cho muội mượn y phục và chăn đệm."


Kỳ Bạc Sinh nhìn vào đôi mắt đen láy linh động của nàng, bước chân đang định rời đi hơi khựng lại, sau đó thờ ơ dời ánh mắt, bóng dáng cao ngạo chậm rãi rời đi.


Vân Thư Nhiễm nhìn theo bóng dáng đó bước vào cung điện bên cạnh, có vị mỹ nhân hàng xóm này ở đây, nàng lại có một cảm giác an toàn khó tả.


Hơn nữa, nàng ta thật sự rất cao, áng chừng phải cao trên 1m85, dung mạo lại đẹp khuynh quốc khuynh thành. Trong cả hậu cung này, ngoài nguyên thân, e rằng chẳng ai có thể sánh được với mỹ nhân hàng xóm.


Nàng hoàn hồn khỏi cơn tán thưởng, tranh thủ lúc cá nướng chưa nguội hẳn, nhanh chóng ăn hết.


Ăn xong cá, nàng đến bên giếng rửa tay chân thật sạch, rồi quay lại cung điện thay bộ y phục đã lấm bẩn trên người.


Y phục của mỹ nhân hàng xóm dài hơn nàng cả một đoạn, nàng mặc vào rộng thùng thình, trên y phục còn vương vấn mùi hương mai lạnh nhàn nhạt.


Vân Thư Nhiễm cúi đầu loay hoay một lúc lâu mới có thể vén gọn tà váy để không quét đất.


Nàng vội vàng ôm bộ y phục vừa thay ra, đi đến bên giếng giặt sạch rồi treo lên cây trúc phơi khô.


Mệt mỏi cả một ngày dài, Vân Thư Nhiễm vừa đắp chăn lên người, chỉ vài giây sau đã chìm vào mộng đẹp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc