(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 5: Mỹ Nhân Hàng Xóm

Trước Sau

break

Vân Thư Nhiễm ngẩng đầu nhìn bức tường cao chót vót, tập trung học theo kỹ thuật khinh công trong ký ức, bắt đầu chạy lấy đà rồi nhảy vọt lên.


Nhưng mà tưởng tượng thì tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc, chạy lấy đà không có vấn đề gì, chỉ là không cách nào bay lên được.


Vân Thư Nhiễm không nản lòng, kiên trì thử suốt cả buổi sáng, nhưng chỉ có thể bay lên được cách mặt đất chừng một mét.


Mặt trời giữa trưa có hơi chói mắt, trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, thể lực dần dần cạn kiệt.


Nàng quệt đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, nhìn bức tường cao vẫn chưa thể vượt qua, trong lòng không cam tâm bỏ cuộc, đây là con đường duy nhất để nàng có thể tự cứu lấy mình.


Tại cung điện bên cạnh, mỹ nhân trên ghế bập bênh ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, dung mạo dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ như tỏa sáng, nàng ta từ từ nghiêng đầu nhìn nữ tử đang "vùng vẫy" dưới chân tường.


Sáng sớm đã thấy nàng quanh quẩn bên bức tường cao, ngay sau đó liên tục phát ra "tiếng ồn", lúc thì ngã nhào, lúc thì đau đớn rên khẽ, cứ thế liên tục suốt cả buổi sáng.


Kỳ Bạc Sinh lạnh lùng nhìn nàng lại ngã xuống, thấy nàng xoa đầu gối lẩm bẩm gì đó, sau đó thở dài ngồi xuống cột đá, vẫn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bức tường kia.


Thấy nàng cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Kỳ Bạc Sinh cụp mắt xuống, tiếp tục đọc sách như không có ai xung quanh.


Buổi chiều, Vân Thư Nhiễm nghỉ ngơi hai tiếng, thể lực đã hồi phục không ít, lại đến trước cửa chính lãnh cung, dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải vượt qua bức tường này.


Nàng lại ngã xuống bức tường cao suốt một buổi chiều, song lần sau lại bay cao hơn lần trước, có hiệu quả rõ rệt.


Vân Thư Nhiễm đè nén lại niềm vui trong lòng, tạm thời nghỉ ngơi một lát, hôm qua thái giám có mang đồ ăn tới vào khoảng giờ này.


Nàng ngồi trên cột đá chờ, không lâu sau, ổ khóa bên ngoài cửa chính lãnh cung phát ra tiếng động, cửa được mở ra.


Vẫn là gã thái giám kia, gã dùng vẻ mặt chán ghét quen thuộc, ném chiếc bánh bột bắp vào chiếc bát trên mặt đất.


Hôm nay thái giám không nói lời khó nghe, chỉ ném bánh bột bắp xuống rồi rời khỏi lãnh cung.


Vân Thư Nhiễm nhặt chiếc bát trên mặt đất lên, áp tai vào cửa, lắng nghe tiếng bước chân của thái giám đang dần đi xa.


Nàng cúi đầu nhìn chiếc bánh bột bắp, hôm qua đã chia một nửa cho mỹ nhân hàng xóm, nhưng nàng ấy không nhận...


Hay là đi hỏi thử xem, biết đâu hôm nay nàng ấy lại cần nửa cái bánh bột bắp này thì sao?


Vân Thư Nhiễm lại đi gõ cửa cung điện của mỹ nhân hàng xóm, nhân tiện muốn nói lời cảm ơn với nàng ấy, nếu không phải nàng ấy cho mượn quần áo và chăn đệm, tối qua nàng đã không dễ chịu như vậy.


Chỉ là lần này nàng gõ cửa một hồi, mà cánh cửa vẫn không có dấu hiệu sẽ mở ra.


Nàng đứng ngoài điện đợi một lúc lâu, nhưng cửa điện vẫn im lìm, xem ra mỹ nhân hàng xóm không muốn để ý đến nàng nữa.


Trong lòng Vân Thư Nhiễm cảm thấy nghi hoặc, cả ngày hôm nay chỉ thấy thái giám đưa đến một cái bánh bột bắp, ngoài ra không thấy có người nào khác ra vào lãnh cung. 


Lẽ nào mỹ nhân hàng xóm không cần ăn uống sao? Nhìn thần thái nàng ấy sáng láng, ung dung tự tại, trạng thái rất tốt, hoàn toàn không giống phi tần bị lưu đày trong lãnh cung.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc