(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 4: Mỹ Nhân Hàng Xóm

Trước Sau

break

Vân Thư Nhiễm hoàn hồn từ trong kinh ngạc, nghiêng người nhìn về phía cung điện bên cạnh đã chìm trong bóng tối, thậm chí nàng còn không biết đối phương đã mang đống quần áo và chăn đệm này đến từ lúc nào.


Hóa ra... mỹ nhân hàng xóm không phải lạnh lùng, chỉ là ít nói mà thôi.


Trái tim treo lơ lửng của Vân Thư Nhiễm cuối cùng cũng được đặt xuống, xem ra tối nay có thể ngủ một giấc ngon lành, không cần phải chịu rét nữa.


Nàng đặt chiếc bánh bột bắp trở lại trong điện trước, rồi ôm quần áo và chăn đệm trên cột đá đi, vội vàng trải chăn đệm lên giường gỗ.


Bên ngoài trời đã tối đen, lãnh cung vốn đã vắng vẻ, nay càng thêm âm u đáng sợ.


Vân Thư Nhiễm đã sớm đói bụng cồn cào, cầm chiếc bánh bột bắp khô trong bát lên ăn từng miếng, mặc dù bánh bột bắp khô cứng khó nuốt, nhưng nàng vẫn ăn rất ngon lành.


Nàng chỉ ăn một nửa, nửa còn lại để dành đến mai ăn, ai mà biết được ngày mai có ai đến đưa đồ ăn hay không.


Sau khi ăn xong nửa chiếc bánh bột bắp, dạ dày nàng cũng dễ chịu hơn đôi chút.


Vào đêm, cái lạnh vô hình lại càng trở nên thấu xương.


Vân Thư Nhiễm nằm trong chăn đệm để giữ ấm, tình cảnh hiện tại không khác gì sinh tồn nơi hoang dã, ngày nào cũng ăn nửa cái bánh bột bắp làm sao mà chịu nổi, thậm chí sau này có khi ngay cả bánh bột bắp cũng không có mà ăn.


Nàng cần phải tự cứu lấy mình.


Nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Vân Thư Nhiễm nảy ra ý định với cái hồ bên ngoài lãnh cung, thử xem có thể bắt được vài con cá lên hay không.


Ánh trăng rải xuống cung điện hoang vắng, đêm càng khuya, nơi này lại càng lạnh hơn.


May mà có tiếng côn trùng bầu bạn với nàng, nếu không thì quá yên tĩnh.


Vân Thư Nhiễm suy nghĩ miên man cả ngày, sớm đã mệt mỏi rã rời và buồn ngủ, trong hơi ấm dễ chịu nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.


Sáng sớm, sương mù lãng đãng bao phủ cả lãnh cung, Vân Thư Nhiễm dậy rất sớm, đi dạo một vòng xung quanh, nàng tìm được một mảnh vải rách ở một góc khuất nào đó, rồi quấn nó vào một cành cây, làm thành một dụng cụ bắt cá đơn giản.


Nàng giấu kỹ chiếc lưới đánh cá đơn giản tự làm, chờ đợi cơ hội thích hợp để lẻn ra ngoài bắt cá.


Vân Thư Nhiễm lại đi đến phía sau cửa điện của lãnh cung, chậm rãi đi qua đi lại, nhưng thực chất là đang suy nghĩ làm thế nào để trèo ra khỏi đây.


Cửa chính của lãnh cung đã bị khóa, không thể ra ngoài bằng cửa, cách duy nhất là trèo tường ra ngoài.


Nguyên thân là thứ nữ của phủ tướng quân, tuy võ công kém coi, nhưng thi triển khinh công cơ bản thì không thành vấn đề.


Vân Thư Nhiễm có ký ức của nguyên thân, chỉ cần học theo kỹ xảo khinh công trong ký ức, hẳn là có thể bay qua bức tường này.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc