(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 3: Xuyên qua

Trước Sau

break

Vân Thư Nhiễm ngồi trên cột đá đến tận chiều tối, vẫn chưa nghĩ ra được cách nào, xem chừng chỉ có thể phó mặc số phận.


Cửa điện của lãnh cung phát ra tiếng động, Vân Thư Nhiễm ngây người mất hai giây, lập tức đứng dậy khỏi cột đá.


Cửa điện bị người từ bên ngoài mở ra, một thái giám mặc áo bào dài màu xanh xám xuất hiện, lộ ra khuôn mặt với hàng lông mày thưa thớt, ngũ quan nhăn nhó, mang vẻ ghét bỏ.


Gã trừng mắt nhìn Vân Thư Nhiễm đang đi về phía này, miệng lẩm bẩm vài câu khó nghe, đặt một cái bát mẻ xuống đất, cái bánh bột ngô bên trong cũng lắc lư theo.


"Ăn đi, ăn không chết được đâu." Thái giám nói xong, lui ra khỏi cửa điện, nhanh chóng đóng cửa rồi khóa lại, như thể đây là nơi xui xẻo, chỉ cần nán lại một giây cũng thấy khó chịu.


Vân Thư Nhiễm nhíu đôi mày lá liễu, bước tới nhặt cái bát đã mẻ một góc, bánh bột ngô bên trong đã nguội lạnh và cứng ngắc.
Có đồ ăn còn hơn là chịu đói.


Lúc nãy khi thái giám mở cửa điện, ở phía xa bên ngoài lộ ra một góc hồ, không biết trong hồ đó có cá không...


Vân Thư Nhiễm cầm chiếc bánh bột ngô, định quay vào trong điện, ánh mắt chạm phải chiếc ghế bập bênh trống không, nàng cúi đầu nhìn chiếc bánh bột ngô trong bát, thái giám chỉ đưa có một cái.


Nàng do dự một lúc, rồi vẫn bẻ chiếc bánh làm đôi, chậm rãi bước đến cung điện bên cạnh.


Cửa điện đóng chặt, nàng giơ tay gõ mấy tiếng, âm thanh cốc cốc vang vọng khắp không gian trống trải của lãnh cung.


Bên trong không có bất kỳ động tĩnh nào, Vân Thư Nhiễm nói với cửa điện: "Tỷ tỷ, ở đây có nửa cái bánh bột ngô, muội để ở cửa nhé."


Nàng vừa ngồi xổm xuống, định đặt bát xuống đất, cánh cửa điện đóng chặt bỗng vang lên tiếng "kẽo kẹt".


Cửa điện mở ra, ánh hoàng hôn chiếu lên người đối phương, mỹ nhân nhìn nàng với ánh mắt lạnh nhạt.


Vân Thư Nhiễm không ngờ rằng người hàng xóm này lại cao đến vậy! Đã đẹp đến mức khó tin thì thôi đi, ngay cả khí chất cũng áp đảo người khác, khiến nàng không khỏi lùi lại nửa bước.


"Tỷ tỷ, nửa cái bánh bột bắp này..."


Không đợi nàng nói hết câu, giọng nói của mỹ nhân đã vang lên, mang âm sắc mơ hồ khó phân biệt nam nữ.


"Không cần cho ta."


Nghe giọng nói trong trẻo mà đầy quyến rũ của nàng ấy, Vân Thư Nhiễm mới hoàn hồn, tưởng rằng nàng ấy muốn tự tử, còn định khuyên nhủ vài câu, nhưng bụng nàng đã phát ra tiếng ùng ục vì đói trước.


Nàng lúng túng đứng tại chỗ.


Người hàng xóm này dường như không nghe thấy, lạnh giọng hỏi nàng: "Còn chuyện gì nữa không?"


Vân Thư Nhiễm vô thức lắc đầu, vừa mới dừng lại động tác lắc đầu, cánh cửa điện trước mặt lại bị đóng chặt.


Nàng nhìn cánh cửa điện đóng chặt, người hàng xóm này lạnh lùng hơn nàng tưởng tượng rất nhiều.


Vân Thư Nhiễm bưng bát bánh bột bắp quay trở lại cung điện mình ở, đang lo lắng không biết làm sao để vượt qua đêm lạnh lẽo, khóe mắt bỗng nhìn thấy thứ gì đó.


Nàng dừng bước, nhìn kỹ, chỉ thấy trên cột đá phía bên trái có đặt hai bộ quần áo và một chiếc chăn bông dày.


Vân Thư Nhiễm kinh ngạc nhìn chằm chằm mất mấy giây, rồi mới chạy tới nhìn trái nhìn phải, đây là... hàng xóm cho nàng mượn sao?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc