(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 12:

Trước Sau

break

Li phi vốn nghĩ sẽ thấy một Vân phi tiều tụy, tàn tạ, không ngờ nàng ấy vẫn có thể xinh đẹp rực rỡ, chói lọi đến như vậy, trong lòng dâng lên chút hối hận, hành động lần này có lẽ đã quá vội vàng...


Không lâu sau, một phi tần mặc y phục màu hồng phấn kiều diễm bước vào điện Giao Hòa, màu hồng phấn càng tôn lên vẻ đẹp non nớt, mơn mởn như nụ hoa của nàng ta.


Nàng ta vừa bước vào trong điện, liền có rất nhiều phi tần đến thỉnh an, chào hỏi, hầu như đều vây quanh nàng ta, có thể thấy địa vị của nàng ta cao đến mức nào.


Phàn Liễu Nhi đưa khăn thơm lên che miệng cười, khóe mắt liếc thấy bóng dáng yểu điệu ở trong góc, nhan sắc của Vân phi thật sự quá mức chói mắt, cho dù đối phương có trốn trong góc khuất của đám đông, cũng có thể dễ dàng nhận ra.


Phàn Liễu Nhi biết rõ Vân phi không thể động đến mình, nên chưa từng để nàng ta vào mắt, chỉ là... bây giờ Vân phi đã biết khiêm tốn, kín tiếng hơn rồi, trước kia Vân phi thấy chỗ nào nổi bật thì sẽ ngồi chỗ đó, không biết đã âm thầm khiến bao nhiêu người tức giận.


Vân Thư Nhiễm nghe thấy động tĩnh, bèn đứng dậy hành lễ cùng các phi tần, sau khi ngồi xuống mới ngẩng đầu nhìn về phía phi tử đang được đám đông vây quanh, đó chính là Liễu quý phi, nữ chính trong truyện.


Nàng chỉ nhìn một cái rồi không nhìn lung tung nữa, bánh ngọt trên bàn bên cạnh cũng không khơi gợi được hứng thú ăn uống của nàng.


"Hoàng thượng giá lâm!"


Mọi người trong điện Giao Hòa đều khẩn trương đứng dậy cung nghênh Hoàng thượng vào điện, Vân Thư Nhiễm cúi thấp đầu, chỉ mong có thể giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, may mắn thay sự cẩn trọng của nàng hoàn toàn là lo xa, nam chính căn bản không hề chú ý đến sự tồn tại của nàng.


"Hôm nay là tiết Nguyệt Tịch, không cần đa lễ, đều ngồi xuống đi."


Giọng nói của nam chính rất có quyến rũ và trầm ấm, trong đầu Vân Thư Nhiễm chợt hiện lên hình ảnh nam chính trong ký ức của nguyên thân, chiều cao gần mét chín, khí chất cao nhã, tuấn tú như Phan An tái thế.


Nam nhân hoàn mỹ này đã khiến vô số phi tần tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, nhưng y lại không hề động lòng, không chỉ là không chìm đắm trong nữ sắc, mà y căn bản không hề gần gũi nữ sắc.


Vân Thư Nhiễm cho rằng nam chính vẫn luôn giữ mình trong sạch vì nữ chính, nên mới không chạm đến các phi tần trong hậu cung.


Nàng vô thức nhìn về phía Phàn Liễu Nhi, Phàn Liễu Nhi đang ngồi ở bên trái nam chính, rũ mi mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Li phi vốn định để Vân Thư Nhiễm mất mặt, nào ngờ nàng ấy không những không trở nên thảm hại, mà còn có thêm vài phần yếu đuối, đáng thương, càng khiến người ta nảy sinh lòng thương xót.


Nếu Vân phi xuất hiện trước mắt Hoàng thượng với dung mạo này… chẳng phải là đang dọn sẵn con đường cho nàng ta hay sao?


Li phi nhíu mày, hủy bỏ kế hoạch ban đầu, ghé sát tai cung nữ nói nhỏ vài câu, bảo cung nữ truyền lời cho mấy phi tần khác.


Vân Thư Nhiễm không ngờ nguy cơ lại được giải quyết như vậy, nàng nhìn các vũ nữ đang uyển chuyển múa lượn trong điện, vẫn còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì đang chờ đợi mình.


Chỉ là đợi đến khi màn múa kết thúc, Li phi cũng không có hành động gì khác.


Từ sau khi Vân phi gặp chuyện, hậu cung không còn ai dám nhắm vào Phàn Liễu Nhi nữa, càng không có phi tần nào dám ức hiếp Phàn Liễu Nhi, nịnh bợ nàng ta còn không kịp.


Toàn bộ phi tần trong hậu cung đều an phận hơn rất nhiều, có thể xem là giết gà dọa khỉ.


Bữa tiệc Nguyệt Tịch này cứ thế kết thúc một cách bình lặng, Vân Thư Nhiễm đi theo sau các phi tần rời đi, mãi đến khi bước ra khỏi điện Giao Hòa, nàng mới dám thở phào nhẹ nhõm.


Tuy không biết nguyên nhân gì khiến Li phi bỏ qua cho nàng, nhưng dù sao cũng đã an toàn.


Vân Thư Nhiễm đi đến đâu, các phi tần tự động tránh sang hai bên, nhường đường cho nàng, sợ rằng sẽ dính dáng đến nàng dù chỉ một chút.


Vân Thư Nhiễm ước gì bọn họ tránh xa mình càng xa càng tốt. Trên đường trở về lãnh cung, không có thái giám dẫn đường.


Nàng đi một lúc rồi từ từ dừng bước, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, có phải nàng đi nhầm đường rồi không?


Xung quanh không có một bóng người, nàng muốn tìm người hỏi đường cũng không được.


Vân Thư Nhiễm đành phải tiếp tục đi, thử xem có thể gặp được cung nữ hay thái giám nào không để hỏi đường.


Nàng đi qua một con đường nhỏ dài hun hút, hai bên là tường cung cao vút, đột nhiên tầm mắt trở nên rộng mở, có núi giả, nước chảy, còn có con đường nhỏ lát đá cuội, trông giống như một khu vườn thượng uyển để thư giãn, tản bộ.


Nàng nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ phía cuối con đường, liền vội vàng bước nhanh về phía đó.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc