Lúc này, bên ngoài tẩm điện của Vân Thư Nhiễm, Lưu công công chú ý đến Kỳ Bạc Sinh đang ngồi trên ghế bập bênh ở phía xa.
Hắn chỉ dám liếc nhìn một cái, vị Kỳ mỹ nhân này tuy có vị phân là Mỹ nhân, nhưng thân phận thực tế lại không hề đơn giản. Từ khi vị Kỳ mỹ nhân này nhập cung, đối phương đã luôn ở trong lãnh cung, đây cũng là do Hoàng thượng cho phép.
Lưu công công không rõ nguyên do trong đó, nhưng... thân phận của vị Kỳ mỹ nhân này nhất định không tầm thường, dù sao chuyện hoang đường như vậy mà Hoàng thượng cũng chấp thuận cho nàng ta, có thể thấy thân phận của đối phương không hề đơn giản.
Những thái giám khác đang đứng chờ bên cạnh cũng không dám nhìn lung tung, nghe nói trong lãnh cung có một vị Kỳ mỹ nhân không thể trêu chọc, nếu nhìn lung tung mà đắc tội người ta, thì có thể mất đầu như chơi.
Kỳ Bạc Sinh thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên, giống như mấy tên thái giám đang đứng gần đó không hề tồn tại.
Một lúc sau, Vân Thư Nhiễm chậm rãi bước ra khỏi tẩm điện, vẻ đẹp như tiên nữ giáng trần của nàng khiến Lưu công công cũng phải ngây người.
Lưu công công thầm than tiếc trong lòng, sao nàng ta lại đụng vào người không nên đụng chứ, thật đáng tiếc cho nhan sắc này.
"Mời Vân phi nương nương theo nô tài đến điện Giao Hòa dự tiệc."
Vân Thư Nhiễm đã sớm chuẩn bị tâm lý bị làm khó,nhưng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt với Lưu công công: "Làm phiền Lưu công công rồi."
Lưu công công biết rõ nàng không còn cơ hội xoay chuyển vận mệnh, nên cũng chẳng buồn kiên nhẫn với nàng, lúc dẫn đường cũng không hề cố ý đợi nàng.
May mắn thay, Vân Thư Nhiễm vốn đi không chậm, có thể theo kịp bọn họ.
Càng đến gần điện Giao Hòa, trong lòng nàng nói không hề lo lắng là giả, dù sao đây cũng là thời cổ đại, sơ sẩy một chút là có thể mất mạng, huống chi Li phi còn đang muốn lấy mạng nàng.
Lát nữa trong bữa tiệc, nàng sẽ cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, đến đâu hay đến đó vậy.
Trên đường đi, càng đến gần điện Giao Hòa, cung nhân và các phi tần qua lại càng nhiều, Vân Thư Nhiễm không tò mò nhìn ngang nhìn dọc, mặc dù nàng rất muốn quan sát kỹ lưỡng, nhưng để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nàng thì chỉ muốn tập trung đi đường, nhưng Lưu công công dẫn đường phía trước gặp các phi tần khác thì phải thỉnh an, chào hỏi.
Vân Thư Nhiễm đành phải dừng lại theo, các phi tần đi ngang qua nhìn thấy nàng, đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng sau bao ngày không gặp, sau đó lại vô cùng sửng sốt khi thấy nàng vẫn còn sống.
Không ai ngờ rằng, Vân phi, một nữ tử yếu đuối, lại có thể sống sót trong lãnh cung lâu như vậy, sắc mặt... còn khá tốt nữa chứ.
Những phi tần đi ngang qua này không có hiềm khích lớn với Vân Thư Nhiễm, nên sẽ không mạo hiểm gây rắc rối cho nàng, dù sao phủ tướng quân cũng bị phán tội mưu phản, các nàng không dám nói chuyện với nàng ấy, nhỡ bị liên lụy thì có thể gây họa cho gia đình mình.
Cũng vì lý do này, mà mãi cho đến khi bước vào điện Giao Hòa, vẫn không có phi tần nào đến gây sự với Vân Thư Nhiễm.
Vân Thư Nhiễm đề phòng nhất là mấy người Li phi, bọn họ thà mạo hiểm bị liên lụy, cũng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, có thể thấy được hận nàng đến mức nào.
Nàng nhấc chân bước vào điện Giao Hòa, sự xuất hiện của nàng khiến điện Giao Hòa vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng.
Hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào nàng, trong ánh mắt của những người này có sự kinh diễm, ngạc nhiên và cả ghét bỏ, có lẽ họ cảm thấy nàng xui xẻo, không ai muốn dây dưa với nàng.
Vân Thư Nhiễm tự mình đi đến một góc ngồi xuống, nàng vừa ngồi xuống, phi tần vốn đang ngồi bên cạnh như bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, tránh xa nàng.
Nàng làm như không thấy, hiện tại nàng không quyền không thế, giống như một con cừu non mặc người ta xâu xé, không có sức phản kháng, lúc này càng khiêm tốn thì càng ít gặp nguy hiểm.
Vân Thư Nhiễm không để ý đến ánh mắt khác thường của các phi tần, cúi đầu nhìn xuống đất.