(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 10: Dự Tiệc

Trước Sau

break

Đêm đến, Vân Thư Nhiễm lại lén lút ra ngoài bắt cá. Lần này nàng bắt được hai con, giờ đang là mùa thu, đợi đến mùa đông, nơi này sẽ có tuyết rơi, chưa nói đến mặt hồ sẽ đóng băng, mà chỉ riêng cái lạnh thấu xương của mùa đông, với bộ quần áo giữ ấm mỏng manh trên người, nàng căn bản không thể bước chân ra khỏi cung điện.


Thời tiết lạnh lẽo như vậy, e rằng ngay cả thái giám mang bánh bột bắp cũng không dám bén mảng đến lãnh cung, có khi đến bánh bột bắp cũng chẳng có mà ăn.


Muốn chờ đến mùa xuân ấm áp, hoa nở, nàng phải tích trữ đủ lương thực để vượt qua mùa đông, chỉ cần tích trữ đủ đồ ăn, hạn chế ra ngoài cung điện thì sẽ giảm được nguy cơ bị lạnh đến tê cóng.


Hiện tại, mỗi ngày bắt hai con cá, ăn một con, còn lại đem làm cá khô. Cứ như vậy cho đến khi số lượng cá khô đủ để cầm cự qua mùa đông.


Đêm đó, mỹ nhân hàng xóm không xuất hiện, Vân Thư Nhiễm gom mấy tảng đá chất thành một vòng tròn, nhóm lửa ngay giữa đống đá ấy.


Nàng cắm cành cây xiên cá vào khe đá, chờ cá chín từ từ. Trong lúc chờ đợi, nàng rửa sạch mùi tanh trên tay, rồi đi vào gian bếp nhỏ, xách chiếc nồi sắt ra, mang đến giếng kỳ cọ thật sạch.


Đợi cá chín, nàng sẽ đặt nồi lên bếp để đun nước, mấy ngày nay nàng chưa tắm, tuy rằng mỗi tối đều lau người sạch sẽ nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.


Tối đó, nàng loay hoay một hồi lâu, cuối cùng cũng được tắm nước nóng, khi ngủ cũng thấy thoải mái hơn hẳn.


Chẳng mấy chốc, những ngày tháng không quá khó khăn ấy đã trôi qua hơn nửa tháng.


Ngày mai chính là tiết Nguyệt Tịch, hay còn gọi là Tết Trung Thu, ban đầu Vân Thư Nhiễm không hề hay biết, nhưng mấy ngày nay không khí đón Tết trong cung náo nhiệt đến mức ngay cả nàng, kẻ bị giam cầm trong lãnh cung, cũng có thể cảm nhận được.


Nàng hỏi mỹ nhân hàng xóm mới biết là tiết Nguyệt Tịch.


Tuy nhiên, dù có náo nhiệt đến đâu, cũng không liên quan gì đến người trong lãnh cung như nàng.


Vân Thư Nhiễm đã nghĩ như vậy, nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra, kẻ muốn đẩy nàng vào chỗ chết đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc.


Vào ngày lễ Nguyệt Tịch, sáng sớm thái giám đã dẫn người vào lãnh cung, ngẩng cao đầu, vẻ khinh miệt lộ rõ, từ đầu đến cuối chẳng buồn liếc nhìn nàng lấy một cái.


"Theo ý chỉ của Hoàng thượng, hôm nay Vân phi nương nương có thể đến dự tiệc."


Hai cung nữ đặt xiêm y và trang sức mang trên tay vào trong cung điện nàng ở.


"Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."


Vân Thư Nhiễm dù cảm thấy hoang mang, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản. Nàng thừa hiểu, lần dự yến này chắc chắn chẳng có chuyện tốt gì chờ đợi mình.


Quả nhiên, thái giám bảo nàng phải cảm tạ Li phi, phải trân trọng cơ hội hiếm có này.


"Vân phi nương nương, lần này ngài thực sự phải cảm tạ Li phi nương nương, nếu không phải nhờ ngài ấy, e rằng ngài chẳng có cơ hội tham dự Nguyệt Tịch yến đâu."


Vân Thư Nhiễm còn không biết Li phi đang ấp ủ âm mưu gì sao? Nàng bị đày vào lãnh cung vẫn chưa đủ để nàng ta hả dạ, e rằng lần này nàng ta muốn nhổ cỏ tận gốc đây.


Nhưng thánh chỉ đã ban, dù biết rõ là hố lửa, nàng cũng chẳng thể không đi.


"Tạ ơn Lưu công công, chỉ là giờ đây bổn cung còn khó bảo toàn, cơm no áo ấm cũng thành vấn đề, thật không biết phải báo đáp Li phi nương nương như thế nào."


Lời nói này của Vân Thư Nhiễm khiến Lưu công công có động chút lòng trắc ẩn, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào nàng.


Lưu công công nhìn lãnh cung hoang tàn, gió lạnh thổi từng cơn, thật không ngờ Vân phi còn có thể sống đến bây giờ, hơn nữa... sắc mặt còn rất tốt.


"Ngài tạm thời đừng lo lắng về phía Li phi nương nương, bữa tiệc lần này, ngài phải nắm chắc cơ hội."


Lưu công công tuy nói lời dễ nghe, nhưng lòng lại sáng tỏ như gương, Vân phi tuyệt đối không còn cơ hội xoay chuyển tình thế, lãnh cung đã là nơi an nghỉ cuối cùng của nàng.


Vân Thư Nhiễm dĩ nhiên hiểu đây chỉ là lời khách sáo, chưa nói đến việc nàng đã chạm vào "ranh giới" của nam chính, chỉ riêng chuyện của phủ tướng quân cũng đã định sẵn cả đời nàng phải bầu bạn với lãnh cung, dù thế nào nam chính cũng sẽ không thả nàng ra khỏi lãnh cung.


"Đa tạ công công chỉ dạy."


Thái độ của Vân Thư Nhiễm không lạnh không nhạt, khiến Lưu công công lại đánh giá nàng cao hơn một chút, có thể nhận rõ hiện thực đã là điều đáng quý.


Nàng nhanh chóng vào cung điện thay xiêm y mới, cung nữ búi cho nàng kiểu tóc phi vân kế, khiến dung nhan vốn thanh nhã trở nên lộng lẫy tựa như tiên nữ giáng trần khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ.


Hai cung nữ không nhịn được, cứ lén nhìn nàng.


Vân Thư Nhiễm không để tâm đến ngoại hình của mình, lần đi dự tiệc này, chỉ sợ có đi mà không có về.


Khi mới xuyên đến, nàng cực kỳ sợ hãi lãnh cung, nhưng giờ đây lòng nàng lại dâng lên một chút cảm giác an toàn khi nghĩ về nơi ấy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc