(Xuyên Sách) Xuyên Thành Điên Phi Xinh Đẹp

Chương 13:

Trước Sau

break

Vân Thư Nhiễm nghĩ thầm, cuối cùng cũng gặp được người rồi, vội vàng đi tới, khi nhìn rõ người đi phía trước, bước chân của nàng đột ngột dừng lại.


Gần đó, một bóng dáng cao ráo khoác long bào màu vàng sáng rực, phong thái tao nhã, dung mạo tuấn tú vô cùng nổi bật, bên cạnh đi theo một nam tử trẻ tuổi mặc triều phục.


Phía sau họ còn có hai thái giám lặng lẽ theo sát.


Trong nháy mắt Vân Thư Nhiễm cảm thấy da đầu tê dại, biết mình vô tình xông vào nơi không nên vào, nàng theo bản năng muốn xoay người rời đi, nhưng lại nghĩ hành động này ngược lại sẽ gây rắc rối, động tác xoay người của nàng lại dừng lại, cứng ngắc xoay trở lại.


Dưới ánh nắng tươi đẹp, lá cây khô vàng rơi xuống xung quanh nàng, thái độ cứng ngắc và gò bó của nàng không hề che giấu lọt vào tầm mắt lạnh lùng của Hoàng đế.


Lãnh Tuyển từ nhỏ đã luyện võ, từ khi nàng vừa xuất hiện y liền phát hiện ra nàng.


Đôi mắt của y đen sâu thẳm, dừng lại cuộc trò chuyện với người bên cạnh, nhìn nữ tử đang rơi vào "tình thế khó xử" ở phía xa.


"Hoàng thượng..." Vị quan trẻ tuổi mặc triều phục, không nghe thấy Hoàng thượng đáp lại, trong lòng lo lắng, cho rằng mình nói sai điều gì.


Trần công công nhìn thấy phi tần đang đứng đối diện, nhìn kỹ lại, là Vân Thư Nhiễm, Vân phi bị biếm vào lãnh cung.


Trong lòng ông ta cực kỳ không vui, trách Vân phi không biết tự lượng sức, còn dám không sợ chết mà đến dây dưa với Hoàng thượng.


Trần công công nháy mắt ra hiệu cho thái giám phía sau, thái giám bên cạnh lập tức hiểu ý đi về phía Vân Thư Nhiễm.


"Hoàng thượng, đó là Vân phi, nô tài sẽ cho người đuổi nàng ta đi." Trần công công cung kính nói với Lãnh Tuyển.


Lãnh Tuyển nghe xong im lặng không nói, dường như ngầm đồng ý với hành động của ông ta.


Vân Thư Nhiễm đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích, đây không phải là hiện đại, chỉ cần sơ suất một chút là mất mạng thật đó.


Nàng nhìn một thái giám đi về phía mình, thái giám tuy rằng coi thường nàng, nhưng dù sao Hoàng thượng đang đứng ở phía xa, thái độ tương đối khách khí hơn nhiều.


Không đợi thái giám mở miệng, Vân Thư Nhiễm hỏi trước: "Lãnh cung đi hướng nào?"


Thái giám không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, ngây người một lúc, thấy vẻ mặt nàng không giấu được sự sốt ruột, liền cúi đầu đáp: "Mời Vân phi nương nương đi theo nô tài, nô tài dẫn đường cho người."


Vân Thư Nhiễm vội vàng gật đầu: "Làm phiền rồi."


Nàng không dám nhìn về hướng nào đó, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không dám liếc về nơi ấy. Toàn thân nàng cứng đờ, khẽ cúi mình theo hướng của Hoàng thượng, rồi vội vàng rời đi. Ban đầu nàng đi có hơi vội, đi được vài bước, dưới chân như có bánh xe phong hỏa luân, vội vàng muốn rời khỏi phạm vi tầm mắt của nam chính.


Lãnh Tuyển thu hết sự sợ hãi của nàng đối với mình vào mắt, trong đôi mắt không có chút dao động nào, lạnh lùng đến mức khiến người ta nghẹt thở.


Trần công công đứng bên cạnh nhìn Vân phi vội vàng rời đi, dường như không phải đến quấn lấy Hoàng thượng, mà là... lạc đường.


Trần công công nhớ lại những việc Vân phi đã làm trước khi bị đày vào lãnh cung, cho rằng nàng muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với Hoàng thượng, thật đáng tiếc cho khuôn mặt đó.


Lúc này, Vân Thư Nhiễm gần như chạy về con đường nhỏ trong cung, thái giám suýt chút nữa không theo kịp nàng.


Thái giám âm thầm lau mồ hôi, nhìn bóng lưng bước đi như gió của Vân phi mà cảm thán không hổ là thứ nữ của phủ tướng quân, bị đày vào lãnh cung mà tinh thần vẫn còn tốt như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc