Hai người tiếp tục tiến về phía trước, càng đến gần khu rừng, tiếng kêu khóc thảm thiết càng rõ ràng, mãi đến khi Tang Nhược bước chân vào trong ánh lửa, nhìn thấy cảnh tượng luyện ngục nhân gian máu chảy đầm đìa, tim nàng đập loạn xạ, theo bản năng lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất.
Mặc dù đã nghe Thúy Nhi kể lại chuyện xảy ra ở đây, nhưng tận mắt chứng kiến, vẫn khiến toàn thân nàng lạnh toát, dạ dày cuồn cuộn như muốn nôn.
"Tang Nhược, mau tới cứu người!"
Lúc đến Thúy Nhi cũng mang theo cây gậy Tang Nhược đưa, vừa vào rừng liền cầm gậy đánh ngất một nam nhân đang xâm phạm một nữ tử (đoạn này ở nguyên tác em thấy để là nữ nhi nhưng cảm thấy k đúng lắm nên đổi lại), thấy Tang Nhược ngồi bệt dưới đất, vội vàng hô lên.
"... Được."
Tang Nhược nuốt khan, tay run rẩy chống xuống đất, mất một lúc mới miễn cưỡng đứng dậy.
Cô nương được cứu hai mắt nhắm nghiền, không biết sống chết, Tang Nhược tiến đến, sau khi xác nhận nàng ta còn thoi thóp, liền rút dao găm cắm trên ngực nàng ta ra, cổ tay khẽ lật, nói với Thúy Nhi: "Ngươi giúp ta xem một chút, nửa khắc là được."
Nửa khắc trôi qua rất nhanh, Thúy Nhi cầm gậy vào tư thế chiến đấu, cô nương kia liền ho ra một ngụm máu, chậm rãi mở mắt.
Thúy Nhi không phát hiện sắc mặt Tang Nhược càng thêm trắng bệch, dường như nhìn thấy cứu tinh, kéo Tang Nhược tiếp tục xông vào đám người, đánh ngất những kẻ đang phát điên xâm phạm người khác, còn Tang Nhược thì chữa trị cho những người bị thương.
Tang Nhược lấy hết đan dược trị thương trong túi trữ vật ra, đưa cho Thúy Nhi và cô nương vừa được cứu, bảo bọn họ cho mọi người uống trước, còn nàng tập trung chữa trị cho những người bị trọng thương.
Trên cây, sắc mặt Mặc Huyền âm trầm, không muốn nhìn nàng tiếp tục ngu ngốc, đang muốn đứng dậy, bỗng nghe Tang Nhược trong cơn đau đớn tột cùng của Nhiên Hồn, còn cố gắng phân tâm hỏi: "Thúy Nhi, ngươi có nhìn thấy Vô Danh không?"
Hắn sững người, nhìn giọt máu màu xanh lục kia rơi xuống, Tang Nhược mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy trong veo, sau khi nghe Thúy Nhi nói hôm nay chưa từng gặp Vô Danh, nỗi sợ hãi cùng đau đớn dâng lên, khiến đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng nói: "Hắn không nhìn thấy, hiện tại có lẽ đang trốn ở góc nào đó chờ ta đi cứu... Ta muốn nhanh một chút."
Mũi kiếm xẹt qua cổ tay trắng nõn của nàng, Mặc Huyền mím chặt môi, ngón tay siết chặt thành quyền, thu hồi linh lực.
Thụ linh bị thần thức hắn trấn áp, nói: "A Vô, tâm ngươi loạn rồi?"
Mặc Huyền nhìn thiếu nữ đang cố gắng tăng tốc độ Nhiên Hồn lên cực hạn, đồng thời cứu hai người, lạnh lùng nói: "Là phiền, rất phiền, cho nên tốt nhất ngươi nên câm miệng."
Linh lực điên cuồng thiêu đốt linh hồn, sắc môi Tang Nhược trắng bệch, nhiệt độ cao khiến thân thể nàng cũng xuất hiện biến đổi, mái tóc dài cuộn tròn, mơ hồ có khí tức cháy xém tản ra.
Thúy Nhi thấy vậy, đưa tay sờ thử, đầu ngón tay lập tức bị bỏng, đau đến mức nàng ta hít một hơi lạnh.
Tang Nhược vừa lúc mở mắt, thi triển thuật chữa trị nhỏ lên tay nàng ta, trên mặt mang vẻ áy náy: "Đau không?"
Thúy Nhi há miệng, ấp úng, vẻ mặt phức tạp: "Ngươi rốt cuộc dùng biện pháp gì để cứu người?"
"Không có gì..." Tang Nhược vịn vào thân cây đứng dậy, loạng choạng đi tới bên cạnh một thiếu niên, sau khi thử hơi thở, nàng mím môi, lại đứng lên.
Thúy Nhi thấy vậy, cũng quên mất việc tiếp tục truy hỏi nàng, vẻ mặt đau buồn, thấp giọng nói: "Người thứ bảy..."
Bọn họ vẫn đến quá muộn, có một số người đã bị moi tim từ sớm, không còn chút hơi thở nào, Mộc linh huyết khí cũng chỉ có thể cướp người với Diêm Vương, không thể nào khiến người chết đi sống lại.
Trong lòng Tang Nhược cũng rất khó chịu, nhưng nàng biết rõ, hiện tại nàng chính là chỗ dựa của những người được cứu, là hy vọng của những người đang cố gắng chống đỡ chờ nàng đến cứu, nàng không thể lộ ra vẻ yếu đuối, càng không thể dừng lại.
Nhưng trong thức hải, hồn thể đã bị thiêu đốt đến gần như trong suốt, nếu tiếp tục nữa, nàng sẽ hồn phi phách tán.
Tang Nhược khẽ nhấc mí mắt, máu tươi trong rừng trải thành một thảm đỏ rực, đèn lồng rơi lả tả trên mặt đất, ánh lửa chập chờn, những dải lụa nhiều màu sắc đung đưa theo gió, đó là dải lụa mà nàng, Ngữ Dung tỷ tỷ và Mục Thanh Thanh cùng nhau cắt, lúc đó tiếng cười nói vui vẻ vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng vẫn còn nhớ rõ nụ cười thuần khiết trên mặt mỗi người.
Trên người nàng vẫn mặc bộ y phục do bọn họ tặng, là mấy vị tỷ tỷ kia tự tay may, chơi đùa cả buổi chiều mới làm xong, bọn họ còn thức cả đêm, giúp nàng nghĩ cách để Vô Danh thích nàng.
Bộ y phục này mặc rất thoải mái, nàng rất thích.
Nhưng hiện tại, trên bộ y phục dính đầy máu tươi, những vị tỷ tỷ kia cũng nằm đó, hơi thở mong manh.
Hôm nay, đáng lẽ bọn họ phải cười rạng rỡ như vậy, thay tỷ muội tiễn đưa lên kiệu hoa, hoặc là cùng người yêu tay trong tay, nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.
Vì sao lại đi lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác? Tang Nhược suy nghĩ một hồi, việc đi lệch khỏi quỹ đạo nguyên tác, không phải bắt đầu từ tối nay.
Dựa theo nguyên tác, Ngô Đồng trại căn bản không nên có sự tồn tại của nàng, người mở ra kết giới cũng không phải là nàng.
Chuyện này có phải bởi vì nàng mà ra hay không, Tang Nhược không biết, nhưng nàng biết nàng là con bướm vỗ cánh kia.
Hàng mi dài của nàng run rẩy, nhắm hai mắt lại, linh lực lại thiêu đốt hồn thể.
Sắc mặt Mặc Huyền âm trầm, tóc đen phía sau theo gió mà lên, bắt đầu từ đuôi tóc, từng tấc một chuyển thành sợi bạc.
Thật sự là trên trời dưới đất cũng tìm không ra kẻ ngu xuẩn hơn nàng!