Chuyện Thúy Nhi kể căn bản không xuất hiện trong nguyên tác, trong sách, nam nữ chính sau khi tham gia hôn lễ của Ngữ Dung, liền rời khỏi Ngô Đồng trại, mà thụ linh từ đầu tới đuôi cũng chỉ nói một câu với Mục Thanh Thanh.
Nhưng tận mắt chứng kiến Thúy Nhi bị moi tim, cùng với việc không thể liên lạc được với Tiêu Tử Khâm, tất cả đều cho thấy mọi chuyện đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Nhưng rốt cuộc là vì sao?
Tang Nhược nhịn không được hỏi: "Sư huynh và Thanh Thanh tỷ đâu rồi?"
"Thanh Thanh tỷ và Tiêu công tử đã rời khỏi rồi."
Câu trả lời của Thúy Nhi nằm trong dự liệu của Tang Nhược, Truyền Âm phù không có tác dụng, nàng liền đoán hai người đã ở bên ngoài, bởi vì chỉ khi có kết giới thụ linh, Truyền Âm phù mới mất hiệu lực.
Nhưng thật sự nghe được tin tức bọn họ rời đi, trong lòng nàng càng thêm cảnh giác.
Nếu chỉ là người của Ngô Đồng trại bị linh mạch che mờ lý trí, hai người Tiêu Tử Khâm tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trừ phi... có chuyện nguy hiểm hơn cả việc tộc nhân tàn sát lẫn nhau, khiến bọn họ không thể không rời đi.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện có thể khiến một người không sợ trời không sợ đất như Tiêu Tử Khâm phải lựa chọn chạy trốn, cho dù có thật, hắn ta cũng không thể bỏ mặc sư muội, càng không thể để nàng rơi vào hiểm cảnh mà không hề hay biết.
Chỉ có một khả năng.
Chuyện nguy hiểm này, ngay cả Tiêu Tử Khâm cũng không biết, thậm chí hắn ta còn không biết việc mình rời khỏi Ngô Đồng trại.
Vậy Mục Thanh Thanh thì sao? Mục Thanh Thanh có biết hay không?
Tang Nhược vừa đi theo Thúy Nhi, vừa nhanh chóng phân tích, việc này chỉ có hai khả năng.
Một: Mục Thanh Thanh cũng không biết chuyện này, nàng ta và Tiêu Tử Khâm đều ngoài ý muốn phá vỡ kết giới, rời khỏi Ngô Đồng trại.
Hai: Mục Thanh Thanh biết, nhưng nàng ta che giấu nguy hiểm với Tiêu Tử Khâm, đồng thời mang theo Tiêu Tử Khâm rời khỏi Ngô Đồng trại.
Nhưng kết giới của thụ linh vạn năm không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra, cần phải có "chìa khóa" mà thụ linh đưa ra.
Cho nên Mục Thanh Thanh chỉ có thể đã cầm chìa khóa, biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn mang theo Tiêu Tử Khâm rời đi.
Tang Nhược cảm thấy có chút đau đầu, chuyện gì có thể khiến Mục Thanh Thanh không thể nói cho Tiêu Tử khâm, cũng không có cách nào báo cho nàng biết?
Là không có thời gian, hay là nàng ta buộc phải lựa chọn giữa Tiêu Tử Khâm và nàng?
Nếu là cái sau, vậy người hoặc là chuyện gì có thể khiến Mục Thanh Thanh chỉ có thể lựa chọn cứu một người? Nếu là người...
Trong lòng Tang Nhược không hiểu sao lại dâng lên một tia bối rối, có thể ôm địch ý với nàng, có thể khiến Mục Thanh Thanh xác định Tiêu Tử Khâm không phải đối thủ, trực tiếp lựa chọn từ bỏ nàng, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là đại lão phản diện lớn nhất - Mặc Huyền.
Suy đoán này khiến lưng nàng ứa đầy mồ hôi lạnh, bước chân đột nhiên dừng lại, không dám tiến lên nữa.
Vừa rồi nàng ỷ vào trong Ngô Đồng trại đều là người thường, mới dám thi triển Nhiên Hồn cứu người, dù sao cho dù thân thể nàng suy yếu sau khi thi triển Nhiên Hồn, một đống lớn pháp bảo phù chú trong túi trữ vật cũng đủ để ứng phó bọn họ.
Nhưng nếu là Mặc Huyền, bây giờ nàng đi chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
"Tang Nhược?"
Nhìn biểu cảm của Thúy Nhi, Tang Nhược nuốt nước miếng, nói sai rồi, là thêm hai cái đầu.
"Thúy Nhi, ngươi có nhìn thấy một nam nhân tóc bạc, dung mạo... hẳn là rất tuấn tú, hai mắt một vàng một lam hay không?"
Mí mắt Mặc Huyền giật giật, dị hồn này đúng là có chút đại trí giả ngu, rõ ràng ngốc nghếch đến không chịu được, nhưng đôi khi lại nhạy bén đến mức khiến người ta phải sợ hãi thán phục.
Thúy Nhi nghe vậy, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Tang Nhược, nhưng rất nhanh nàng ta lắc đầu: "Không có."
Tang Nhược chú ý tới ánh mắt kỳ quái thoáng qua của nàng ta, tay nắm chặt kiếm, giọng nói có chút yếu ớt: "Khụ... Thúy Nhi, ta cứu ngươi hao phí rất nhiều công lực..."
"Ý ngươi là sao? Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi à?" Thúy Nhi chống nạnh, tức giận nói: "Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta lừa ai cũng không lừa ngươi, tuy rằng không biết tại sao ngươi lại hỏi nam nhân kia, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, Ngô Đồng trại gần mười mấy năm nay, người từ bên ngoài vào chỉ có bốn người các ngươi! Nếu nam nhân kia ở trong Ngô Đồng trại, thụ linh sẽ nói cho chúng ta biết, hắn không có khả năng lặng lẽ vào đây."
Tang Nhược tin hơn phân nửa, chủ yếu là nghĩ đến cây thụ linh vạn năm kia, linh lực thâm hậu như vậy, hơn nữa phương pháp hấp thụ linh mạch nhân tâm cũng là do nó đột nhiên nói cho mọi người, nghĩ như vậy, thụ linh này mới là vấn đề!
Không phải Mặc Huyền là tốt rồi.
Nhưng muốn biết rõ ràng chuyện này, vẫn phải đi hỏi thụ linh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tang Nhược gạt bỏ nghi hoặc trong lòng, mỉm cười với Thúy Nhi: "Ta biết rồi... Đi thôi, không phải còn phải cứu những người khác sao?"