Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác (H)

Chương 59: Thiêu đốt linh hồn

Trước Sau

break

 

Cơn đau do linh mạch bị đứt khiến sắc mặt Tang Nhược lập tức tái nhợt. Nàng cắn chặt răng, nuốt lại tiếng kêu đau, gượng cười với Thúy Nhi, nói: “Đừng sợ, sẽ xong ngay thôi.”

 

Nói xong, nàng nhắm mắt, nín thở, dồn toàn bộ linh lực trong cơ thể đến cực hạn, nhưng lại không để chúng phát tán ra ngoài mà giữ chặt trong cơ thể.

 

Trong nguyên tác, Mục Thanh Thanh từng bị trọng thương, Tiêu Tử Khâm đã dùng cách thiêu đốt hồn phách để ngưng tụ Mộc linh huyết khí, kéo nàng từ cửa tử trở về. Có lẽ để làm nổi bật nỗi đau mà Tiêu Tử Khâm phải chịu, sách đã miêu tả rất rõ ràng quá trình cụ thể của việc thiêu đốt hồn phách và ngưng tụ máu.

 

Từng tia linh lực len lỏi vào trong xương thịt, chạy qua mọi khe hở của xương cốt, sau đó mới có thể tụ lại trong thức hải để hình thành hồn thể. Tiếp đó, dùng linh lực để đốt cháy hồn thể, ngưng tụ ra Mộc linh huyết khí tinh khiết nhất. Thông qua linh mạch truyền ra ngoài, huyết khí này mới có thể cứu người.

 

Phương pháp này không phụ thuộc vào lượng linh lực mà chỉ dựa vào sức mạnh của linh hồn. Nếu linh lực mạnh mà linh hồn yếu, muốn cứu người e rằng phải thiêu đốt bản thân thành tro bụi.

 

Ngược lại, nếu linh lực yếu nhưng linh hồn mạnh, chỉ cần chịu thêm chút đau đớn, là có thể giành người từ tay Diêm Vương.

 

Tang Nhược không chắc linh hồn của mình mạnh hay yếu, nhưng nàng không thể, khi biết có cách cứu người, lại để Thúy Nhi ở đây chịu chết.

 

Hồn thể trong thức hải dần thành hình, linh lực xoay quanh hồn thể bắt đầu thiêu đốt. Chỉ trong một giây, Tang Nhược đã đau đến không thở nổi.

 

Khác với nỗi đau đớn do linh mạch đứt gãy, giờ phút này, mỗi tấc xương cốt, mỗi đường kinh mạch trong thân thể nàng, từ lục phủ ngũ tạng đến thức hải đan điền, không một nơi nào thoát khỏi thống khổ do linh hồn bị thiêu đốt.

 

Quần áo ướt đẫm bị nhiệt độ cao trong cơ thể hong khô, rồi lại bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cứ thế lặp đi lặp lại, Tang Nhược cảm thấy mình như trải qua luân hồi sinh tử, nhưng thời gian mới chỉ trôi qua nửa khắc.

 

Giọt máu đỏ tươi cuối cùng trên cổ tay Tang Nhược rơi xuống, chất lỏng màu xanh biếc nơi miệng vết thương chậm rãi ngưng tụ thành châu, chui vào trái tim khiếm khuyết trong lồng ngực Thúy Nhi.

 

Huyết nhục điên cuồng sinh trưởng như măng mọc sau mưa xuân, trái tim khiếm khuyết được lấp đầy, tâm mạch đứt đoạn nối liền, vết thương trên ngực nhanh chóng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong chớp mắt đã khôi phục như ban đầu.

 

Thúy Nhi nghẹn ngào, mãi đến khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại mới thốt lên lời.

 

Nàng ta không dám tin, đưa tay sờ lên ngực mình, cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng, nước mắt bất giác tuôn rơi.

 

"Tang Nhược, ngươi thật sự đã cứu ta, đa tạ ngươi, đa tạ ngươi!"

 

Nàng ta xúc động ôm lấy Tang Nhược, bỗng nhớ tới chuyện trong rừng, vội vàng nói: "Còn có những người khác! Tang Nhược, ngươi mau đi theo ta, Ngữ Dung tỷ tỷ và mọi người đang gặp nguy hiểm trong rừng, mau đi cứu bọn họ!"

 

Sắc mặt Tang Nhược trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, nàng đang định chữa trị vết thương trên cổ tay, nghe vậy liền dừng lại, ngước mắt nhìn Thúy Nhi: "Ta không sao, ngươi nói tiếp đi, Ngữ Dung tỷ tỷ bọn họ làm sao vậy?"

 

Thúy Nhi nhìn cổ tay nàng đang rỉ máu, trên mặt lộ vẻ giãy giụa: "Ngươi thật sự không sao chứ?"

 

Vừa rồi nàng ta quá kích động, mới có thể thốt ra lời để Tang Nhược đi cứu người, nhưng nhìn bộ dáng Tang Nhược hiện tại, mặc dù nàng ta không biết nàng dùng biện pháp gì cứu mình, nhưng chắc chắn là không dễ dàng.

 

Tang Nhược thu hồi vỏ kiếm, dùng làm gậy đứng dậy, nói với nàng ta: "Yên tâm, vẫn đủ sức đạp tên tâm thần kia, chém tên ngốc kia."

 

"Phụt" Thúy Nhi bị nàng chọc cười, lúc này mới lau nước mắt nói: "Tên kia là bằng hữu của tỷ tỷ, hôm nay là hôn lễ của Ngữ Dung tỷ tỷ, mọi người cùng nhau vào rừng..."

 

Nàng ta nói rất nhanh, bước chân cũng không chậm, vì lo lắng cho người nhà và bằng hữu, gần như muốn chạy, gần như không nhìn ra dáng vẻ vừa rồi còn cận kề cái chết, ngược lại Tang Nhược đi theo có chút cố hết sức, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

 

Nghe Thúy Nhi kể lại mọi người vì linh mạch sẵn sàng đù là người yêu, bằng hữu, thậm chí người nhà mà ra tay cướp đoạt, moi tim, nàng càng không dám dừng lại nghỉ ngơi.

 

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương