Thúy Nhi mở to mắt, nhưng thứ chảy ra từ khóe mắt nàng ta không phải nước mắt mà là máu tươi chói mắt. Đôi môi nàng ta run rẩy, ánh mắt tràn ngập cầu xin nhìn nàng. Trên ngực nàng ta là một vết thương khủng khiếp, máu chảy đầm đìa.
Tang Nhược luống cuống chạy đến, muốn đỡ nàng ta dậy nhưng nhìn thấy vết thương trên ngực, tay chân nàng lại luống cuống. Giọng nàng run rẩy: "Thúy Nhi?! Sao lại là muội, chuyện gì đã xảy ra?! Mọi người đâu cả rồi?"
Thúy Nhi giơ tay, nắm chặt lấy tay nàng: "Tang... cứu... cứu ta với..."
"Được, được..." Tang Nhược hoàn toàn rối loạn, nàng không biết chuyện gì đã xảy ra với Thúy Nhi, chuyện gì đã xảy ra với Ngô Đồng trại, Tiêu Tử Khâm và Mục Thanh Thanh đã đi đâu, tại sao nam nhân kia lại moi tim Thúy Nhi. Nàng có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lúc này, điều quan trọng nhất là vết thương của Thúy Nhi.
Tang Nhược hít sâu hai hơi, loạng choạng chạy đến chỗ tên nam nhân kia, giật lấy trái tim của Thúy Nhi trong tay hắn ta.
Nam nhân bị đánh ngất, lúc này lại liều mạng nắm chặt trái tim không buông. Tang Nhược vội lấy cây gậy trong túi trữ vật ra, đánh ngất hắn ta, lúc này mới lấy được trái tim.
Nàng chạy đến bên Thúy Nhi, đặt trái tim vào lồng ngực nàng ta.
Trên tay nàng dính đầy máu tươi, giọng nói run rẩy nhưng vẫn cố gắng an ủi Thúy Nhi: "Đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu muội, đừng sợ, đừng sợ."
Linh mạch mộc hệ và thủy hệ am hiểu nhất chính là thuật chữa trị. Pháp thuật đầu tiên mà Tang Nhược và Tiêu Tử Khâm học được chính là chữa lành vết thương. Nàng đặt tay lên ngực Thúy Nhi, linh lực không ngừng tuôn ra từ lòng bàn tay.
Nhưng không biết là do tay nàng run rẩy hay linh lực quá yếu, vết thương khép lại vô cùng chậm, hơi thở của Thúy Nhi ngày càng yếu ớt.
"Thúy Nhi, muội cố lên, cố lên một chút!" Nhìn thấy Thúy Nhi sắp nhắm mắt, Tang Nhược vội vàng gọi: "Ta đi gọi sư huynh, linh lực của huynh ấy cao hơn ta, huynh ấy nhất định cứu được muội!"
Nàng run rẩy lấy ra Truyền Âm phù, dùng linh lực thiêu đốt. Thế nhưng, sau khi lá bùa cháy thành tro, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Tang Nhược không tin, nàng tiếp tục thiêu đốt năm lá bùa nữa nhưng vẫn không thể liên lạc được với Tiêu Tử Huyên. Lúc này, nàng mới khẳng định bên phía Tiêu Tử Huyên cũng xảy ra chuyện.
"Tang Nhược... Ta... Ta đau quá..."
Giọng nói yếu ớt của Thúy Nhi vang lên, trong đó chất chứa nỗi sợ hãi và không cam lòng. Máu hòa lẫn nước mắt tuôn ra từ khóe mắt nàng ta.
"Xin lỗi, xin lỗi... Ta, ta thử lại lần nữa."
Nước mắt Tang Nhược cũng rơi xuống, nàng không lãng phí thời gian tìm kiếm Tiêu Tử Khâm nữa, một lần nữa đặt tay lên ngực Thúy Nhi, dồn càng nhiều linh lực vào vết thương của nàng ta hơn.
Nhưng hiệu quả vẫn không được như mong muốn.
Đúng lúc này, nam nhân nằm trên mặt đất tỉnh lại, hắn như phát điên lao về phía Tang Nhược.
Thúy Nhi mở to mắt nhìn, định lên tiếng nhắc nhở thì thấy bên hông Tang Nhược lóe lên một thanh kiếm. Tang Nhược không quay đầu lại, một tay rút kiếm, vỏ kiếm hóa thành lục quang tiêu tán, mũi kiếm sắc bén phản chiếu gương mặt đẫm nước mắt của nàng.
"Cút."
Tay Tang Nhược cầm kiếm rất vững nhưng nàng không dám nói nhiều, sợ đối phương nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
Nam tử kia do dự một chút, sau đó xoay người chạy vào rừng, hiển nhiên là muốn đi tìm con mồi mới.
Tang Nhược không biết hắn ta định làm gì, sợ hắn ta quay lại, nàng không dám buông kiếm, tay kia tiếp tục chữa trị vết thương cho Thúy Nhi.
Thúy Nhi nhìn thấy, nước mắt trào ra, nàng ta dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay Tang Nhược, kéo ra.
"Không... Vô dụng... Tang Nhược..." Trong mắt nàng ta hiện lên muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thều thào: "Đi mau... rời khỏi đây, rời khỏi nơi này..."
Nàng ta chỉ tay về phía rừng, khàn giọng nói: "Tang Nhược... Chạy đi...”
"Có tác dụng!" Tang Nhược kéo tay nàng ta ra, lau nước mắt cho nàng rta vết máu trên tay lem luốc trên mặt nàng ta. Đôi mắt đen láy của Tang Nhược tràn đầy kiên định: "Ta có thể cứu muội, ta không đi."
Trên cây ngô đồng, Mặc Huyền nhắm mắt, thần thức bao phủ lấy Tang Nhược. Nghe nàng nói vậy, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Hắn biết Tang Nhược là người lương thiện, nhưng chỉ lương thiện thì không thể cứu người. Với chút linh lực ít ỏi đó, cho dù nàng có vận dụng thành thạo đến đâu cũng không thể chữa trị vết thương nghiêm trọng như vậy. Trừ phi...
Trừ phi cắt đứt linh mạch, thiêu đốt linh hồn, ngưng tụ ra mộc linh huyết khí tinh khiết đến cực hạn, mới có thể hồi sinh người chết, thịt nở xương lành.
Nụ cười trên môi Mặc Huyền chợt tắt, thần sắc hắn trở nên nghiêm trọng hơn.
Phương pháp này còn đau đớn hơn cả việc kết nối linh mạch, tẩy tủy gân cốt. Tang Nhược từng nói nàng sợ đau, chắc sẽ không...
Đang nghĩ vậy, hắn bỗng nhìn thấy Tang Nhược không chút do dự đặt cổ tay lên lưỡi kiếm, dùng sức cứa xuống.
Máu tươi phun ra, Mặc Huyền bật dậy, nhíu chặt mày, không nhịn được bật cười.