Thế lửa trong rừng càng thêm hung mãnh, chiếu sáng máu đỏ sậm như nước sông trên mặt đất, không khí áp lực bao phủ trên đỉnh đầu, không một ai dám lên tiếng quấy rầy hy vọng duy nhất có thể cứu người.
Nhưng không ai chú ý, thời gian Tang Nhược cứu người từ lúc đầu đến bây giờ cần hai ba phút mới có máu xanh kỳ dị từ cổ tay nàng nhỏ ra.
Sau khi cứu được Ngữ Dung, sắc mặt nàng còn trắng bệch khó coi hơn cả những người đã mất hơi thở, ngay cả động tác đơn giản đứng lên cũng khiến trán nàng toát mồ hôi lạnh.
Ngữ Dung kéo tay nàng, cầu xin nàng cứu phu quân mới cưới của mình.
Nam tử tuấn tú có chút ngại ngùng kia ngay tại cách đó không xa, một cây chủy thủ cắm ở bụng hắn ta, chỗ ngực không có vết thương trí mạng.
Hắn ta coi như tỉnh táo, nửa ngồi dưới gốc cây, nói với Tang Nhược: "Ta còn tốt, Tang cô nương hãy cứu những người khác trước đi."
Môi Tang Nhược đã khô nứt, tơ máu chảy ra, lúc nàng nói chuyện cũng đau: "Được."
Mặc Huyền lạnh lùng nhìn bàn tay run rẩy của nàng, đột nhiên nói với thụ linh: "Nàng ta là người duy nhất bổn vương muốn giết vào hôm nay."
Thụ linh nhìn cô nương thân thể lung lay sắp đổ, có chút không đành lòng: "Nàng ta rất thiện lương."
"Đúng." Ánh mắt Mặc Huyền nhìn chằm chằm Tang Nhược, nói: "Bởi vì sự lương thiện của nàng ta, lòng ta rối loạn không chỉ một lần."
Hắn không đợi thụ linh mở miệng, tiếp tục nói: "Hoặc nên nói là tâm động không chỉ một lần... Ta từng học phản ứng cùng cảm xúc sẽ có lúc sinh ra toàn bộ cảm tình, ta xác định không tới trình độ thích, chỉ là có chút động lòng."
"Cho nên ta phải nhanh chóng giết nàng, trước khi nàng trở nên quan trọng hơn, nếu không chờ ta thật sự thích nàng, sau khi nàng chết... Ta sẽ rất thống khổ."
Tay hắn buông xuống, nhẫn đỏ trênngón trỏ hiện ra, giọng Mặc Huyền dần lạnh đi, một mũi tên toàn thân trắng bạc xuất hiện trên tay hắn.
Hắn giơ cung tên lên, ngón tay đặt lên dây cung, thủy sắc linh lực từ đầu ngón tay bắn ra, ngưng tụ thành một mũi tên, cách ánh lửa, nhắm ngay Tang Nhược.
"Không cần phải như thế, A Vô, ngươi có thể bảo vệ nàng." Thụ linh nặng nề thở dài, nói: "Hiện giờ ngươi lợi hại đến mức ngay cả ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, có ngươi ở bên cạnh nàng, trên trời dưới đất, không ai có thể làm hại nàng trước mặt ngươi."
"Dùng mũi tên trong tay ngươi bảo vệ nàng." Thụ Linh nói: "Cho dù nàng sẽ càng ngày càng quan trọng, chỉ cần ngươi không muốn, không có bất kỳ người nào có thể ép ngươi thương tổn nàng."
Tay Mặc Huyền đặt trên dây cung theo lời thụ linh chậm rãi siết chặt, dây cung đem ngón tay hắn siết chặt, rỉ ra vết máu, máu tươi từ trong kẽ ngón tay tràn ra, dung nhập trong mũi tên màu nước, đỉnh đầu mũi tên sắc bén biến thành màu đỏ thắm.
"Ngươi nói đúng, Mục Tuyết không còn nữa, ta cũng không phải là đứa trẻ năm đó, bây giờ không ai có thể ép ta phải làm hại người quan trọng của mình." Hắn nói như thế, tay lại kéo dây cung về phía sau, mũi tên ở trạng thái sẵn sàng bắn ra, giọng hắn hơi khàn, nói: "Cho dù ta để mặc bản thân thích nàng, với thiện lương của nàng, nàng cũng sẽ không xé lòng ta ra."
Lời của hắn hoàn toàn trái ngược với hành vi của hắn, thụ linh không đoán được ý nghĩ của hắn, không dám nhiều lời, chỉ nói: "Đúng vậy..."
"Nàng cũng thích ta." Dây cung trên tay Mặc Huyền đã kéo ra hình trăng tròn, bên môi lại cong lên một nụ cười: "Hôm nay tất cả mọi người đều có cơ hội lựa chọn, ta cũng nên có... Nhưng trước khi ta lựa chọn, ta phải xem nàng sẽ chọn như thế nào."
"Là chỉ làm cho ta động lòng, hay là có thể làm cho ta cam nguyện vì nàng mất khống chế, nguyện ý trở thành kẻ ngu xuẩn giống như nàng."
Hắn buông lỏng tay, mũi tên trong nháy mắt xuyên ra từ trong lá ngô đồng, lướt qua lửa nóng hừng hực, bắn thẳng về phía Tang Nhược.
Tang Nhược nghe được động tĩnh, vừa mở mắt, mũi tên màu đỏ thẫm đã đi tới trước mặt nàng.
Trong chớp mắt, nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mũi tên đã xuyên qua sát bên tai nàng, ghim vào trên cây sau lưng nàng.
Nàng mờ mịt quay đầu nhìn, cả mũi tên đều chui vào trong thân cây, chỉ có phần đuôi mũi tên còn lộ ra bên ngoài đang rung động, có thể thấy được lực đạo của người bắn tên lớn bao nhiêu.
Tang Nhược vô thức đưa tay chạm vào mũi tên màu sắc kỳ quái kia, vừa chạm vào, mũi tên kia liền hóa thành một vũng nước rơi xuống dưới tay nàng, trong nước còn lẫn chút huyết sắc, trong chớp mắt hòa cùng một chỗ với máu trên mặt đất, tựa như mũi tên vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng trên cây còn có lỗ thủng do mũi tên xuyên thủng lưu lại, bên trong lưu lại linh lực hệ thủy nồng đậm.
Tay Tang Nhược run lên bần bật, tiếng tim đập vốn yếu ớt lúc này như điên cuồng đập vào ngực.
Sau lưng truyền đến tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, theo sát đó là tiếng Thúy Nhi không biết là sợ hãi kêu to: "A Vô!?"
A Vô... Là Vô Danh sao?!
Tang Nhược quay đầu lại, quả thật nhìn thấy Vô Danh.
Nhưng nàng lại không vui vẻ nổi, ngược lại con ngươi đột nhiên co lại bị dọa sợ.
Trên cổ Vô Danh đang kề một thanh kiếm, sau lưng hắn, nam nhân cầm kiếm ngẩng đầu, mái tóc bạc bay lên phía sau hắn ta, đôi kim lam dị đồng như bảo thạch kia cách ánh lửa nhìn về phía nàng.