Ánh sáng của linh thạch mờ dần rồi lại sáng lên. Hôm nay, Ngô đồng trại sẽ tổ chức một lễ thành hôn khác hẳn với trước đây. Trước khi ,àn đêm buông xuống, người dân trong làng lần đầu nhìn thấy một sự khác biệt.
Họ hiếm khi nhìn thấy những loại vải có màu sắc rực rỡ, nhưng nhờ phúc những vị khách kia, hôm nay những dây leo quanh bản đều được buộc những dải ruy bưng với màu sắc khác nhau. Những dải ruy băng ấy có cái là khăn choàng, có cái được cắt từ quần áo, khiến cả trại được trang trí với những màu sắc tươi tắn.
Có người tò mò muốn được gặp tân nương, tân lang, Linh Cô cười đến mức híp cả mắ, kéo người đó lại, nói: “Đừng vội, đến lễ thành thân tối nay, mọi người sẽ được thấy thôi.”
“Giấu kỹ thế này, chúng ta lại càng muốn xem thử đấy.”
Người phụ nữ trung niên bị giữ lại cũng cười đùa, dẫn theo những nữ tử khác làm bộ muốn xông vào.
Linh Cô kéo họ lại, đùa giỡn một hồi, khóe mắt lướt qua bóng áo trắng đi về phía rừng. Theo bản năng, bà nghĩ đến nam tử bên cạnh Tang Nhược, liền vội vàng tìm bóng dáng đó.
Thế nhưng hôm nay, gần như cả trại đều đến chúc mừng bà. Ngoại từ vài cô nương mặc áo màu lục, nhìn thoáng qua đám đông toàn áo xám trắng, còn phía sâu trong rừng lại không có một bóng người. Không lẽ bà nhìn nhầm?
Thấy mọi người sắp xông vào trong nhà, Linh Cô vội cười kéo mọi người lại, nói vài câu giữ thể diện, nhưng không hiểu sao trong lòng bà lại cảm thấy hơi bất an.
Trong rừng sâu có một cây ngô đồng ngàn năm tuổi, sống quá lâu nên đã hóa thành linh mộc, đây là thứ quan trọng nhất của trại. Nếu linh mộc bị phá hủy, trại Ngô Đồng sẽ gặp nguy hiểm ngay lập tức.
Người trong trại đều biết rõ mức độ nghiêm trọng này, mà Mục Thanh Thanh hiện đang ở trong phòng phía sau bà, Tiêu Tử Khâm đứng ngay trước cửa, còn Tang cô nương sáng nay bị sốt cao, gọi cũng không dậy nổi khỏi giường.
Trong cả làng, chỉ có nam tử Vô Danh kia là khả nghi nhất.
Nhưng Linh Cô lại nghĩ, dù vừa rồi đúng là hắn, với một người phàm như hắn cũng không thể làm gì được linh mộc đã sống ngàn năm và có linh lực mạnh mẽ như vậy.
Hôm nay dòng nước ngầm chảy xiết một cách kỳ lạ, dòng nước từ trên cao bắn lên những tia bọt, tạo thành từng cơn gió mang theo hơi nước, khiến những dải ruy băng treo quanh rừng kêu xào xạc, âm thanh đó theo những dây leo truyền sâu vào rừng.
Cây ngô đồng khổng lồ với tán lá um tùm, thân cây to đến nỗi cần mười người ôm mới xuể, đã bị thời gian khắc lên vô số vết nứt, trên đó cũng được treo đầy dải vải màu sắc.
Một giọng nói đầy vẻ ghét bỏ vang lên dưới gốc cây:
"Thật xấu xí."
"A Vô… ngươi đã trở lại."
Từ trong cây, một giọng nói theo gió vọng ra, mang theo hơi thở trầm lắng nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi, giống như một lão nhân sắp tàn hơi cuối cùng, vẫn cố gắng bám trụ ở đây.
"Ừ." Mặc Huyền đáp lại một cách hờ hững, bước lên vài bước, đặt tay lên thân cây, nhắm mắt lại, thần thức từ từ thâm nhập vào bên trong.
Một lát sau, hắn mở mắt, vẻ mặt đầy hứng thú nói:
"Ngươi sắp chết rồi."
Câu nói này, giống như giọng điệu mà linh mộc vừa gọi hắn là A Vô, chắc chắn không chút nghi ngờ.
"Đúng, ta sắp chết rồi." Linh mộc dường như không bận tâm đến sự sống chết của mình, nhưng ngừng lại vài nhịp rồi, giọng nói nhuốm đầy bi thương:
"A Vô, ngươi đã có linh mạch rồi, ngươi đã trở thành yêu.”
Khóe miệng Mặc Huyền nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Đúng vậy, còn phải cảm ơn ngươi. Nhờ cách của ngươi, ta mới có linh mạch và trở thành yêu."
Nụ cười nơi khóe môi hắn càng lớn, hắn giơ tay gỡ tấm khăn trắng che mắt, đôi mắt hai màu nhìn thẳng vào linh mộc: "Còn ta là loại yêu gì, ngươi chắc nhận ra được chứ?"
Tán cây ngô đồng đột ngột rung mạnh, làm rơi đầy lá ngô đồng xuống đất
"Ta rất xin lỗi… nhưng mẹ ngươi có ân với ta, ta không thể làm trái ý bà ấy để đưa nó đi… ta….”
Giọng linh mộc đầy cay đắng khàn khàn, dường như hơi thở cuối cùng cũng cạn kiệt tại đây.
"Nói mấy lời vô nghĩa này, chi bằng làm chút việc thực tế." Mặc Huyền tiện tay quấn tấm khăn trắng quanh cổ tay, giọng điệu dịu dàng: "Hôm nay có người thành thân, người trong làng đều sẽ đến đây dự lễ, đến lúc đó, ngươi hãy nói cho họ cách thức tốt đẹp này, giúp người thường có được linh mạch."
"Không… điều đó sẽ gây ra hỗn loạn, A Vô, không thể…"
"Ngươi không có quyền từ chối."
Mũi chân Mặc Huyền nhẹ điểm, thân hình bay lên đáp xuống một cành cây trên đỉnh ngô đồng, tiện tay bẻ một cành cây chơi đùa giữa ngón tay, cười nói:
"Dù sao, ta hôm nay chỉ muốn giết một người. Nhưng nếu ngươi không chịu, ta cũng không ngại nghiền nát linh hồn của ngươi, tạo một con rối để thay thế."
"Ta đồng ý với ngươi." Linh mộc dường như đang khóc: "Nhưng ngươi hãy nói cho ta, họ có quyền lựa chọn không?"
"Có." Mặc Huyền dựa lưng vào thân cây, chậm rãi nhắm mắt lại:
"Tất cả mọi người đều có."