Tiếng pháo nổ đùng đùng, đốm lửa lác đác xé toạc bóng tối, có gió từ trong trại thổi xuyên qua, ánh nến thắp sáng lối đi lại.
Ánh nến không nhiều, nhưng sắp xếp có trật tự, mỗi một góc trong Ngô Đồng trại đều sáng lên ánh sáng mờ ảo, một đường kéo dài vào trong rừng.
"Làm không tệ." Mục Thanh Thanh cười khen Tiêu Tử Khâm, lại hạ giọng nói: "Ta nấu cho Tang Nhược ít cháo tôm tươi ở phòng bếp, ngươi đi trông lửa giúp ta, chờ nghi thức kết thúc ta đi tìm ngươi."
"Được." Chỉ cần không vi phạm lễ nghi, Tiêu Tử Khâm cũng sẽ không phản bác nàng ta.
Một tiếng "Tân nương tử ra cửa thành lễ —— "cất lên, hắn ta xoay người đi về phía phòng bếp.
Mục Thanh Thanh mang theo rất nhiều đồ, có ý muốn dọn sạch Lan Duyệt phường, nàng ta thu hết đồ trong kho vào túi trữ vật, trải qua hai ngày huấn luyện, các cô nương mặc áo xanh đã có thể tấu ra một khúc nhạc vui vẻ.
Áo cưới trên người Ngữ Dung là Mục Thanh Thanh dùng quần áo của nàng và Tang Nhược cải tạo lại, hồng xanh phối hợp hài hòa, khí thế đoan trang, cộng thêm cách trang điểm và làm tóc càng tôn lên ưu điểm của nàng ấy, dù là ở Ngô Đồng trại mỹ nhân như mây, Ngữ Dung hôm nay cũng là người nổi bật nhất.
Đoàn người đi vào cánh rừng, nhà trai đã chờ ở đó, trong tiếng ồn ào của mọi người, nam tử tuấn tú vẻ mặt ngại ngùng nắm tay thê tử mới cưới, đi vào sâu trong cánh rừng.
Hôn lễ của Ngô Đồng trại theo tập tục là bái phụ mẫu trước mặt Thụ Linh, bái Thụ Linh, dung huyết tế tửu, đứng giữa những bông hoa Xích Diên nở rộ, phu thê giao bái.
Ba người móc túi trữ vật ra cũng chỉ gom được năm ngọn đèn dầu treo ở bốn phía cây ngô đồng, dưới tàng cây có chút sáng ngời bày tiệc cưới, Linh Cô và phụ mẫu nhà trai ngồi ngay ngắn trước bàn, nhìn hài nhi nhà mình từng bước tới gần.
Bái phụ mẫu xong, bọn họ đỡ hai người dậy, cười đứng sang bên cạnh, để lại chủ vị cho cây ngô đồng sau lưng.
"Nhị bái Thụ Linh, quỳ —— "
Ngữ Dung và tân lang nhìn nhau, thành kính quỳ gối xuống, cúi đầu lạy.
lá Ngô Đồng rơi xuống như mưa, một giọng nói già nua vang vọng trong rừng.
"Đứng lên đi."
Thi thoảng Thụ Linh cũng sẽ nói mấy câu với người trong trại, mọi người đều nhận ra giọng nói của nó, nhưng hôm nay Thụ Linh dường như có chút đau thương.
"Thanh Thanh, con đến gần chút, để ta nhìn xem bộ dáng của con."
Đám người đồng loạt nhìn về phía Mục Thanh Thanh, ngay cả Ngữ Dung cũng có ánh mắt cổ vũ thúc giục, Mục Thanh Thanh đành phải tiến lên một bước.
Sau một lúc lâu, Thụ Linh cảm thán: "Con rất giống mẫu thân con, đặc biệt là đôi mắt này..."
Trên cây, Mặc Huyền ẩn mình trong lá ngô đồng sum xuê, nắm chặt cành cây bị bẻ gãy trong tay, điểm nhẹ cành cây dưới thân.
Thụ linh dừng một chút, phát ra một tiếng thở dài: "Thanh Thanh, bây giờ con cũng có linh mạch."
Mục Thanh Thanh nhịn không được nhíu mày.
Nàng ta không ngu dốt, thái độ từ Linh Cô đến Thụ Linh đối việc với nàng ta có linh mạch thật sự có chút kỳ quái.
Nàng ta đang muốn hỏi, Thụ Linh lại chủ động mở miệng nói: "Chắc hẳn con còn không biết linh mạch của con từ đâu mà đến, để ta nói cho con biết."
"Ba mươi năm trước ta còn có nhân thân, lại bị bằng hữu ám toán, lúc chạy trốn gặp mẫu thân của con, khi đó nàng cùng tuổi với con, nhiệt tình hào phóng, không câu nệ ŧıểυ tiết, dưới sự trợ giúp của nàng, ta tạm thời khôi phục linh lực, có thể chạy trốn.
Sau đó nàng nói muốn mang theo tộc nhân lẩn trốn, ta liền cắm rễ ở đây, dùng máu thịt hóa thành thôn trại dưới gốc cây này.
Trong Ngô Đồng trại đều là người bình thường, mẫu thân của con cũng thế, đứa nhỏ nàng sinh ra tự nhiên cũng không có linh mạch, nhưng nàng vô tình biết được một tin đồn liên quan tới Mị Yêu từ chỗ của ta.
Lời đồn này đến từ truyền thừa cổ xưa sâu trong linh hồn ta, thế nhân chỉ biết uống máu ăn thịt Mị Yêu, sau khi giao hợp có thể tăng cường tu vi, nhưng Mị Yêu sở dĩ xưng là Mị Yêu, là bởi vì các ngươi cũng có thể đầu độc người khác, để bọn hắn sinh ra cảm tình với các ngươi.
Bất luận là tình bạn, tình thân hay tình yêu, bất luận là người hay yêu, khi tình cảm đủ nồng hậu, Mị Yêu ăn tim, sẽ có thể lấy lại được toàn bộ linh lực, linh mạch, thậm chí yêu thể của đối phương."
Mục Thanh Thanh cả người như rơi vào hầm băng, nàng ta mở miệng, thanh âm có chút run rẩy: "Nhưng, con... Con vừa ra đời... Vừa ra đời liền..."
"Đúng, con vừa ra đời đã có linh mạch." Thanh âm của Thụ Linh càng thêm đau thương: "Vậy con có biết ca ca con chỉ có nửa trái tim, nếu không phải hắn đã có yêu thể, hắn đã chết vào ngày con đầy tháng đó."
Nhánh cây lại điểm một cái trên người nó, giọng Mặc Huyền rất không kiên nhẫn: "Nói trọng điểm."