Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác (H)

Chương 52: Con đường sừng sững, linh lực bẻ gãy xương

Trước Sau

break

 

 

Tang Nhược dường như đã hiểu, hắn vốn không muốn xin lỗi, từ đầu tới cuối hắn không cảm thấy mình đã làm sai cái gì.

 

Không, có lẽ hắn thực sự không sai. Hắn vốn lớn lên ở Nam Phong quán, là một ŧıểυ quan, hắn không biết xấu hổ là gì, đương nhiên cũng không hiểu được thế nào là thích, thế nào là xấu hổ.

 

Cho nên, hắn không hiểu những chuyện xảy ra đêm đó và bây giờ khác nhau như nào. Trong mắt hắn, cả hai việc đó đều chỉ mang ý nghĩa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

 

Hắn không cố ý hạ nhực nàng.

 

Tang Nhược nhắm mắt lại, tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng bản thân chỉ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà thôi.

 

Nhưng những giọng nói ồn ào phát ra bên kia căn phòng vẫn khiến nàng run rẩy, không cần được nước mắt.

 

Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay đang che miệng nàng, hắn dừng lại một lúc, sau đó xoa xoa đầu ngực nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.”

 

Thần thức lặng lẽ bao trùm góc này, không hề phát ra bất kỳ một âm thanh nào.

 

Hắn chỉ muốn mình hắn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng trước khi chết.

 

Nhưng Mặc Huyền cũng không vội ra tya, ngón tay của hắn tùy ý nắm lấy khối thịt mềm mại, lực mạnh khiến cho bầu ngực trắng nõn đầy vết đỏ, phần nhũ hoa phía trên bị cọ sả thành một màu hồng mềm mại, cảm giác xao động trong lòng cuối cùng cũng dịu xuống, con bực bội trong ngực giảm dần.

 

Hắn biết camr giác xao động xuất phát từ đâu, tất nhiên cũng hiểu rõ tại sao mình cảm thấy khó chịu... Vì hiểu rõ nên nàng càng không thể tồn tại.

 

Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười nặng nề, dưới lớp vải trẳn, đôi mắt vàng kì dị lại lạnh lẽo như băng, sát ý cũng nặng nề không kém.

 

Các ngón tay từ từ siết chặt, khối thịt mềm mại tràn đầy các đầu ngón tay. Linh lực xuyên qua từng thớ thịt và xương, siết chặt trái tim đang đập bên dưới.

 

“Nói vậy, Thanh Thanh, bây giờ ngươi đang là hệ Thủy sao? Còn A Vô thì sao? Giờ hắn thế nào, có linh mạch không?”

 

Thần thức chỉ ngăn âm thanh bên trong kết giới truyền ra ngoài, cho nên lời nói của Linh Cô truyền đến tai Mặc Huyền.

 

Vậy mà lại lo lắng linh mạch của hắn..

 

Nụ cười ở khóe môi Mặc Huyền mang theo chút mỉa mai, hắn nắm chặt lấy da thịt, đồng thời phân tâm lắng nghe những âm thanh ở bên kia.

 

Mục Thanh Thanh hơi nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời: “Hắn đương nhiên cũng có.”

 

“A Vô? Là Vô Danh công tử sao?” Tiêu Tử Khâm khó hiểu nói: “Nhưng Vô Danh công tử là người phàm, sao lại có linh mạch được?”

 

“Vô Danh công tử đúng là có chút giống A Vô, lúc đầu ta cũng nhận nhầm, nhưng hai người họ không phải là một người.” Linh Cô mỉm cười, đôi mắt hẹp dài, giọng điệu ôn hòa: “A Vô là đại ca của Thanh Thanh, hắn sống trong thôn nhiều năm, sau khi Thanh Thanh ra đời thì hắn đã ra khỏi Ngô Đồng trại với một người nữa, mấy năm qua chúng ta rất nhớ hắn.”

 

“Đại ca?” Tiêu Tử khâm nhìn sắc mặt không vui của Mục Thanh Thanh, không hỏi tiếp nữa, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thì ra là vậy.”

 

Linh Cô mỉm cười hỏi Mục Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đại ca ngươi thực sự có linh mạch? Có khi nào hắn...”

 

“Linh Cô.” Mục Thanh Thanh ngáp một cái, áy náy nói: “Đêm qua ta bận rộn chuẩn bị trang điểm cho Ngữ Dung, suốt đêm không ngủ, giờ thật sự rất mệt, có lẽ không thể tiếp chuyện với mọi người được rồi, thật xin lỗi.”

 

Nụ cười trên gương mặt Linh Cô cứng đờ trong chốc lát, bà nhanh chóng đứng dậy cùng Ngữ Dung: “Không sao...vạy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác ta sẽ quay lại.”

 

Những cô nương khác lần lượt theo nhau rời đi.

 

Mục Thanh Thanh liếc nhìn góc tủ, lớn tiếng nói: “Chúng ta cũng về thôi.”

 

Nàng ta kéo Tiêu Tử Khâm rời đi thật nhanh, trước khi rời đi còn chu đáo khép cửa lại.

 

Trong góc, Tang Nhược khóc đến mức toàn thân run rẩy. Phản ứng của Mục Thanh Thanh cho thấy rõ ràng nàng ta đã nghe thấy gì đó. Nếu chỉ có Mục Thanh Thanh thì không sao, nhưng lúc nãy trong phòng còn có Tiêu Tử Khâm, người có tu vi cao hơn Mục Thanh Thanh, chắc chắn hắn ta cũng nghe thấy.

 

 

Trong lòng nàng vô cùng xấu hổ và ủy khuất, đau đớn đến mức nàng gần như không thở nổi. Nàng không dám tưởng tượng sau này sẽ đối mặt với hai người họ ra sao.

 

“ta vừa nghĩ ra một trò thú vị hơn.” Mặc Huyền liếʍ nhẹ đầu răng, cười khẽ: “Hôm nay ta tạm tha cho ngươi, nhưng ngày mai nhớ ra ngoài dự lễ thành hôn.”

 

Hắn buông Tang Nhược đã kiệt sức ra, để mặc nàng ngã xuống đất, rời đi dứt khoát mà không ngoảnh đầu lại.

 

Tang Nhược đau lòng đến mức không nhận ra bước chân rời đi của hắn vô cùng ung dung, không hề giống với những lần trước là phải dò dẫm tìm đường.

 

Trong đầu nàng lúc này chỉ toàn là lời nói của hắn trước khi rời đi. Ý hắn là sao? Ngày mai trong lễ thành hôn của Ngữ Dung, hắn định làm chuyện này trước nhiều người sao?

 

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, trong góc phòng vọng ra tiếng khóc nức nở đầy uất ức của nữ tử.

 

 

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương