Có một loại huyết mạch, bất cứ ai có quan hệ với chúng, lại uống máu cắn thịt chúng, tu vi ngay lập tức có thể vượt xa ngàn dặm, bởi vì phần lớn chúng đều xinh đẹp kinh người, thế nhân gọi chúng là Mị Yêu.
Nhưng Mị Yêu chỉ là một loại gọi chung huyết mạch, ngoại trừ Yêu tộc, từ tu sĩ đến người bình thường không có chút linh lực nào, đều có thể là hậu duệ của Mị Yêu, mẫu thân Mục Thanh Thanh, Mục Tuyết vì để Mị Yêu bình thường không có năng lực phản kháng có thể sống sót, liền tìm tới thụ linh vạn năm, tạo một cái trại ở dưới cây ngô đồng.
Mị Yêu lớn nhỏ sinh hoạt trong trại dưới cây Ngô Đồng chừng một trăm sáu mươi bảy người, bọn họ đều là người bình thường không có chút linh lực nào, ở bên ngoài bọn họ mỗi ngày đều phải run sợ trong lòng, e sợ mình bị phát hiện, trở thành thịt cá trên thớt, mặc cho người chém giết.
Nhưng ở đây, bọn họ không cần lo lắng những điều này, phần lớn những người ở đây không quan tâm đến các quy tắc, cũng không có chuyện lễ nghi, đối với bọn họ mà nói giống như ăn cơm uống nước, không cần kiêng kỵ, nếu như gặp phải kỳ phát tình, cha cùng con, con cùng mẹ... ở chỗ này đều là chuyện cực kỳ bình thường.
Thậm chí rất nhiều người trong trại đều trồng Ảnh Liên, xem như dùng để mua vui.
Nhưng cũng có một số ít người vẫn ôm lý niệm cuộc sống của người thường, bọn họ sẽ thành hôn sinh con, lựa chọn trung trinh đối với một người, mà thụ linh sẽ đưa lên chúc phúc cho bọn họ, Xích Diên hoa đầy khắp núi đồi là món quà tốt nhất.
Bởi vì quanh năm sống dưới lòng đất, ánh sáng chỉ dựa vào huỳnh thạch, thời gian dài sẽ khiến mắt của mị yêu không thấy rõ thứ gì, nhưng Xích Diên Hoa vừa vặn có thể trị liệu tất cả chứng bệnh khó chịu trong mắt.
Đập nát Xích Diên hoa thành bùn, lại tìm vảy của Giao nhân đắp lên đuôi mắt, lúc động dục trên mặt sẽ không xuất hiện cánh bướm.
Tang Nhược đã sớm biết những chuyện này, nàng cũng không cần Linh Cô giới thiệu, chỉ cảnh giác đánh giá bốn phía xem có Ảnh Liên hay không.
Cũng may một đường bình an vô sự đến nơi nghỉ ngơi, nơi này không có nhiều chỗ ở, càng không có loại tửu lâu khách điếm nào, bởi vậy Tang Nhược cũng không thèm để ý việc Linh Cô an bài nàng và Vô Danh ở cùng một chỗ.
Mục Thanh Thanh và Linh Cô rõ ràng đang muốn nói chuyện riêng, Tang Nhược và Tiêu Tử Khâm đều thức thời không tiếp tục đi theo, chỉ là trước khi rời đi, Tang Nhược mơ hồ nghe được Linh Cô nói: "Phòng không đủ, ngươi trước tiên ở trong phòng ca ca ngươi..."
Ca ca?
Tang Nhược hơi nghi hoặc, trong sách không đề cập qua Mục Thanh Thanh còn có ca ca.
Nàng đang nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, Vô Danh vốn đã chuẩn bị ngồi xuống lại nghe được động tĩnh có người rời đi, liền đứng dậy chuẩn bị đi theo.
Tang Nhược vội vàng kéo hắn lại: "Chờ một chút, để cho Thanh Thanh tỷ cùng Linh Cô ôn chuyện đã."
Từ trước đến nay, khóe môi Vô Danh luôn mang theo nụ cười đè xuống một chút, mang theo chút cố chấp: "Ta đi lấy đồ."
"Ngươi mất đồ rồi? Có làm mất ở trên đường tới đây không?"
"Thả ta ra."
Thấy Vô Danh có vẻ hơi bực bội, Tang Nhược đoán thứ hắn làm mất rất quan trọng, nàng xoa eo thở dài, đứng lên nói: "Ngươi tìm thế nào? Đi thôi, ta đi cùng ngươi."
Mặc Huyền giật mình một lát, theo bản năng hỏi: "Nàng không sợ?"
Dừng giây lát, hắn tự biết mình lỡ lời, lại nói: "Linh cô nói nơi này có rất nhiều Ảnh Liên."
Trên đường tới đây, nàng giống như kẻ trộm nhìn trái nhìn phải, có chút ám ảnh đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, lúc này lại chủ động đề nghị đi theo hắn... Mặc Huyền không hiểu nổi, giống như lúc rơi xuống nàng nói muốn bảo vệ hắn vậy, hắn cũng không hiểu được.
Hắn vẫn luôn không hiểu tại sao mọi người luôn sợ một điều gì đó nhưng đồng thời vẫn làm điều đó.
Lòng bàn tay mềm mại còn mang theo mồ hôi lạnh ướt đẫm, hắn rũ mắt, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc cùng mờ mịt.
"Không sợ." Tang Nhược vỗ vai hắn, mắt cười cong cong: "Có ngươi ở đây."
Khó hiểu trong mắt Mặc Huyền tan biến, thản nhiên nói: "Tang Nhược."
"Ừ?"
Tang Nhược đổi tay nắm hắn, xúc cảm mềm mại vẫn như cũ, lại không có chút ẩm ướt kia.
Hắn kiềm chế ý muốn bóp nát xương ngón tay nàng, cười giả dối: "Nàng rất thích lau chùi trên người ta."
"... Sao ngươi biết?" Tang Nhược kinh ngạc vẫy vẫy tay trước mặt hắn, lại kề chóp mũi gần sát ngửi, lẩm bẩm: "Không có mùi..."
Mặc Huyền đưa tay chỉ vào chỗ nàng vừa mới vỗ: "Ướt đẫm."
Vị trí ngón tay hắn chỉ quả thật có một vết nhỏ thấm ướt màu đậm, Tang Nhược trầm mặc hai giây, cũng cọ một bàn tay khác lên: "Dù sao cũng ướt rồi, hehe."