Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác (H)

Chương 31: Lẻ loi một mình

Trước Sau

break

 

“Này, ta bị chẹo chân rồi.”

 

Phía sau bọn họ, một giọng nữ kiều mị truyền đến, người phụ nữ trung niên nghe tiếng nhìn lại, lập tức mở to hai mắt nhìn.

 

"Là, là Thanh Thanh sao?!"

 

Mục Thanh Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt diễm lệ loá mắt: "Ngươi biết ta?"

 

Người phụ nữ trung niên hoàn toàn bỏ qua hai người Tang Nhược, nước mắt chảy xuống, tiến lên ôm lấy nàng: "Ta đương nhiên biết ngươi, ngươi sinh ra ở chỗ này..."

 

Trong nháy mắt, đám người đổi hướng Tang Nhược bị đẩy ra khỏi vòng vây, nàng đột nhiên cười hai tiếng, nói với Vô Danh ở phía sau: "Có thể ngươi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ ta thật sự có chút xấu hổ."

 

Tay nàng chuẩn bị ôm vẫn duy trì ở giữa không trung, học giọng điệu cảm thán của hắn lặp lại: "Thực xấu hổ."

 

Sao nàng lại quên mất, trong sách viết mẫu thân của Mục Thanh Thanh chính là tộc trưởng kiến tạo nơi này, tướng mạo của nàng cùng mẫu thân của nàng có chừng năm phần giống nhau, đặc biệt là cặp mắt hồ ly kia, quả thực là giống nhau như đúc.

 

Cho nên những người này tụ tập một chỗ chính là vì hoan nghênh Mục Thanh Thanh về nhà, nàng chỉ là bối cảnh mà thôi, lại bởi vì ánh mắt tưởng niệm của bọn họ khiến nàng vọng tưởng cái ôm kia là vì nàng.

 

Sự mất mát nhàn nhạt quanh quẩn trong lòng không xua đi được, nàng buông tay, giọng nói có chút run rẩy: "Vô Danh, ta có chút nhớ nhà..."

 

Cha mẹ nàng đã sớm rời bỏ nàng từ lâu, không có ai sẽ dùng ánh mắt đó nhìn nàng, cho nàng một cái ôm.

 

Xung quanh náo nhiệt nhắc nhở Tang Nhược lần nữa, mặc kệ ở nơi nào, nàng đều lẻ loi một mình.

 

Lông mi nàng rũ xuống khẽ run, rất nhẹ, Mặc Huyền nhìn lại không hiểu sao nóng nảy.

 

Một vong hồn, có thể sống đã là may mắn lắm rồi, lại còn có tâm tư ở đây bi xuân thương thu, tưởng niệm cái nhà bỏ đi kia.

 

Cổ họng hắn giật giật: "Vậy ta đi mời Tiêu công tử, để hắn đưa ngươi về Ngũ Hành tông?"

 

"... Không cần." Tâm tình Tang Nhược lập tức gián đoạn, Tang Nhược run rẩy, nước mắt đều chảy ra.

 

Ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều cho rằng Dương Phong không nói chuyện huyết mạch ra là vì bảo vệ nàng, vì lý do này mà nàng đã cầu xin Tiêu Tử Khâm rất lâu hắn mới đáp ứng dẫn nàng đi tìm thuốc trước, sau đó mới quay lại để cho Dương Phong bất ngờ.

 

Tang Nhược không quan tâm Dương Phong kinh ngạc hay vui mừng, nhưng nếu Tiêu Tử Khâm nghe nàng lẩm bẩm nhớ nhà, tuyệt đối không nói hai lời liền liên hệ với Dương Phong.

 

"Ngươi ngàn vạn lần đừng nói với sư huynh ta." Tang Nhược vẫn không yên lòng, cường điệu nói: "Ngàn vạn lần không thể nói! Nếu nói ra... Ta sẽ bị sư tôn ép thành thân với hắn!"

 

Thành thân? Là bị cầm tù sao?

 

Tiếng cười của Mặc Huyền vang lên hai lần lại rất nhanh ngừng lại.

 

Đầu lưỡi hắn áp lên hàm, đường cong ôn nhuận bên môi trở nên có chút âm u.

 

"Đi thôi, bọn họ đã xong rồi."

 

Tang Nhược tự nhiên nắm tay hắn đi về phía trước, vừa vặn nghe được người phụ nữ trung niên nói chuyện với Mục Thanh Thanh: "Đây là người mà ngươi nuôi sao? Sao lại chọn một nhân loại, nhân loại không thể tin nhất, ngươi nghe Linh Cô, lát nữa chọn một Mị Yêu trẻ tuổi khỏe mạnh ở trong trại chúng ta..."

 

Nhìn sắc mặt xanh mét của Tiêu Tử Khâm, Tang Nhược không nhịn được che miệng cười trộm, cười nửa ngày cũng không ngừng lại, nàng kéo Vô Danh, vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng từ người hầu này rất ít, thì ra tất cả mọi người đều xưng hô như vậy."

 

"Ừm." Mặc Huyền cong môi: "Đều xưng hô như vậy."

 

Mục Thanh Thanh ứng phó thoải mái, nàng bỏ đi vẻ lười biếng quyến rũ hàng ngày, trên mặt nhu thuận vô cùng: "Linh cô, chuyện chọn người lần sau lại nói, lần này ta tới, thật ra là muốn cầu một... Cầu hai đóa Xích Diên hoa, có được không?"

 

Linh cô đáp ứng rất dứt khoát: "Đương nhiên có thể, nhưng Xích Diên hoa này ngày thường không gặp được, chỉ có ngày đại hôn, đem máu hai người dung nhập trong rượu kính thụ linh, Xích Diên hoa mới có thể xuất hiện."

 

Đám người rẽ ngoặt, Linh Cô lại nói: "Nhưng mà ngươi tới cũng đúng lúc, ba ngày sau chính là ngày đại hỉ của nữ nhi ta, đến lúc đó Xích Diên hoa xuất hiện khắp núi đồi, các ngươi cứ việc hái là được."

 

"Linh cô, người kể cho ta nghe chuyện trong trại này đi, còn có mẹ ta, người nói nhiều với ta về chuyện của mẹ ta..."

 

Mục Thanh Thanh thân thiết kéo Linh Cô đi tuốt đàng trước, Tang Nhược nghe câu được câu không, chủ yếu vẫn là vội vàng dò xét trước sau trái phải có hoa sen kỳ quái xuất hiện hay không.

 

Mặc Huyền không mấy ngạc nhiên, biết được nàng hẳn là lại dùng năng lực biết trước nửa vời kia để hiểu rõ nơi này.

 

Chỉ là không biết lần này, nàng có từng nhìn thấy hắn hay không.

 

 

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng

Báo lỗi chương