Tiêu Tử Khâm và Mục Thanh Thanh theo sát phía sau nhảy xuống, dùng tốc độ cực nhanh thu hẹp khoảng cách, mãi đến khi một tia sáng cuối cùng cũng biến mất không thấy gì nữa.
Quá trình hạ xuống tối đen khiến nhịp tim Tang Nhược càng thêm khó có thể bình phục, mấy lần vận hành linh lực không có kết quả, nàng hơi dùng sức, kéo Vô Danh lại, hai tay gắt gao ôm chặt eo của hắn.
Vô Danh ở trên, nàng ở dưới, tư thế này bình thường sẽ có vẻ kiều diễm, nhưng bây giờ Tang Nhược bất chấp những thứ này, nàng chỉ nghĩ Vô Danh là người bình thường, nếu như ngã đến chỗ nào không biết bao lâu mới có thể khỏe lại, mà nàng tốt xấu gì cũng có thể dùng linh lực chữa trị.
Nhưng chắc chắn không tránh được đau, nàng có chút căng thẳng, trái tim cũng đập thình thịch dữ dội.
Thân thể Vô Danh dường như hơi cứng ngắc, Tang Nhược nắm chặt tay, chống đỡ tiếng gió gào thét với hắn: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Tóc của nàng bay múa lên trên, gãi gãi trên cổ người, hết sức ngứa, thanh âm bị gió thổi có chút mơ hồ, nhưng tín niệm kiên định lại không giảm chút nào truyền tới.
Dưới lụa trắng, cảm xúc phức tạp trong con ngươi dị sắc, như là có chút khó hiểu đối với ý muốn bảo vệ mãnh liệt của nàng, lại có chút ghét bỏ.
Yếu ớt như vậy, thế mà còn la hét muốn bảo vệ người khác, suy nghĩ của nàng quả nhiên không phải người thường có thể lý giải.
Phảng phất qua hồi lâu, hoặc là chỉ qua một cái chớp mắt, ánh sáng một lần nữa xuất hiện, trong chớp mắt bọn họ cách mặt đất càng ngày càng gần.
Mặc Huyền vung vẩy những sợi tóc đang lay động để xua đi cảm giác kỳ lạ trong lòng, bàn tay đang buông xuống nâng lên sau lưng nàng.
Trong nháy mắt rơi xuống mặt đất Mặc Huyền đã đem hơn phân nửa lực đạo giải phóng, lực này không thể quá nhiều, nếu không sẽ khiến Tang Nhược sinh nghi.
Cũng không thể giữ lại quá nhiều, nếu không... Nàng lại kêu đau.
Vẻ ghét bỏ trong mắt Mặc Huyền càng nặng, nhưng lòng bàn tay khống chế lực đạo chuẩn xác, theo một tiếng "phanh" trầm muộn, Tang Nhược ôm hắn rơi xuống đất.
"Hít...”
Lưng run lên, Tang Nhược hít một hơi lạnh, mặt nhăn thành quả mướp đắng, chậm lại một hồi mới đứng lên dưới sự trợ giúp của Vô Danh.
Nàng xem qua miêu tả ở trong sách về thế giới dưới gốc cây này, đã từng tưởng tượng nơi này sẽ là bộ dáng gì, nhưng giờ phút này nàng vẫn bị toàn bộ cảnh trước mắt lamf cho rung động.
Rễ cây khổng lồ chằng chịt có thể thấy được bốn phía, chúng nó hoặc quấn quanh thành tửu lâu ngói tứ, hoặc xếp chồng lên nhau tạo thành bậc thang, sông ngầm khiến hơn phân nửa thổ địa nơi này đều là nguồn nước, những viên đá phát sáng thay thế ánh nắng chiếu sáng, trên mặt nước nổi lên một tầng ánh sáng trắng ấm áp.
Lúc này Tang Nhược mới lý giải được, trong sách nói nơi này thiên đường, quả thực là không hề cường điệu chút nào.
Nhưng so với nhà cửa và địa hình kỳ dị, nàng càng rung động hơn là đám người kết bè kết đội vọt tới bọn họ, trên mặt những người đó đều tràn ngập một loại cuồng nhiệt nào đó.
Không giống như là nhìn thấy đồng tộc hoan nghênh cùng kích động, loại ánh mắt cuồng nhiệt đó ánh lên sự phấn khích dưới ánh sáng, như là... Thấy đứa nhỏ có chuyến đi xa, rất lâu chưa từng gặp rốt cuộc cũng trở về nhà.
Bọn họ quá mức nhớ nhung, lại tồn tại vài phần lo lắng, có người chạy mất giày, có người trong mắt chứa đầy nước mắt, vươn tay đến hướng Tang Nhược, là tư thế muốn ôm.
Tang Nhược bị sự nhiệt tình của bọn họ dọa lùi lại một bước, sau lưng dán chặt vào Vô Danh, mắt thấy người nọ đã kích động khóc lên, nàng đành phải vươn tay, chuẩn bị đáp lại: "Chào các ngươi..."
Người phụ nữ trung niên đi đầu dừng lại trước mặt Tang Nhược, khóe mắt nàng đã bị năm tháng khiến cho nhăn nheo, đôi mắt hơi đục cẩn thận nhìn một vòng trên mặt Tang Nhược, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sau nàng.
Vị công tử này... Cho ta một cảm giác rất quen thuộc... Nhưng hắn không phải người đó
Nhưng cây thần rõ ràng đã nói, hài tử của bà đã quay trở lại.