Sắc mặt Tang Nhược đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng sửa đúng: "Không có ai mới là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tùy thời có người đi qua gọi là lúng túng!"
Mặc Huyền buông tay nàng ra, lại đưa tay khép vào trong tay áo, có chút nghiêm túc hỏi thăm: "Lúc nào cũng có người đi qua chẳng phải càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?"
Hắn thật sự cho là như vậy.
Tang Nhược mím chặt môi đỏ mọng.
Nàng quyết định từ bỏ đề tài này, chờ nàng nghĩ đến ví dụ thích hợp hơn lại nói.
Hết lần này tới lần khác Vô Danh tựa hồ rất tò mò đối với chuyện này, lại hỏi nàng một lần: "Ngươi thật sự không cảm thấy như vậy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao? Ta không ngại cùng ngươi thử một lần."
"Thử cái gì?" Hai người rớt lại phía sau đuổi tới, Mục Thanh Thanh nghiêng nghiêng đầu, mặt mũi tràn đầy tò mò nhìn về phía Tang Nhược mặt đang đỏ bừng.
Tang Nhược đáp lại ánh mắt cảm kích của nàng, cảm ơn trời đất, nếu không nàng thật sự không biết nên giải thích cảm giác vô đạo đứcvới Vô Danh như thế nào, nàng sợ hắn sẽ cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
"Không có gì, Thanh Thanh tỷ, có phải chúng ta sắp đến rồi không?" Tang Nhược hơi lúng túng nói sang chuyện khác.
Mục Thanh Thanh dùng ánh mắt trêu ghẹo liếc nhìn nàng và Vô Danh, phối hợp chỉ chỉ sau lưng Tang Nhược: "Tả Đệ Thập Bát Ngô Đồng, ở ngay sau lưng ngươi kìa."
Mặc Huyền rút tay ra khỏi ống tay áo, chiếc nhẫn đỏ xuất hiện thoáng qua trên đó rồi lại biến mất, nhớ tới đóa ảnh liên chưa kịp triệu hồi, hắn có chút tiếc nuối liếʍ liếʍ đầu răng, ánh mắt u tối nhìn về phía Mục Thanh Thanh.
Quá vướng víu, phải để cho nàng và Tiêu Tử Khâm cút xa một chút.
Cành lá rậm rạp của cây Ngô Đồng bị gió thổi xào xạc, trong rừng hai bên ngẫu nhiên truyền ra tiếng hổ gầm sói tru, bãi cỏ kéo dài mấy chục dặm chập chờn ra sóng xanh, tựa hồ lúc nào cũng có thứ thoát ra từ bên trong.
Tang Nhược nhớ rõ, nam nữ chính trong nguyên văn lúc nỗ lực mở ra mê trận dưới gốc cây ngô đồng, liền có hai đầu hung thú chui ra, vẫn là Mục Thanh Thanh vô ý bị thương, máu vẩy lên ngô đồng được huyết mạch tán thành, bọn họ mới an toàn tiến nhập một thế giới khác dưới gốc cây.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, dưới gốc cây ngô đồng nhìn qua bình thường không có gì lạ này, lại có một đám Mị Yêu không nhiễm trần thế cư trú, mà Xích Diên hoa mà bọn họ dựa vào để sinh tồn, cũng chính là mục đích chuyến đi này của đám người Tang Nhược.
Tiêu Tử Khâm và Mục Thanh Thanh vòng quanh cây tìm mắt trận, Tang Nhược thấy thế cũng kéo Vô Danh đi cùng, thừa dịp người khác không chú ý, nàng hung hăng đặt ngón tay lên miệng cắn nát đầu ngón tay.
Tay đứt ruột xót, nàng đau đến nhe răng trợn mắt, lấy tay quệt lên thân cây ngô đồng thô ráp, siết chặt tay Vô Danh.
Hắn không để ý tới, chút nữa ngã xuống đừng để ngã quá đau là được.
Mặc Huyền hơi nhíu mày, nhìn giọt máu trên thân cây, lại nhìn về phía đầu ngón tay nhuộm đỏ của Tang Nhược.
Lại là như vậy, từ vị trí đến phương pháp phá trận, nàng đều rõ ràng.
Nhưng nếu thật sự là dự báo, đó cũng chỉ là kiến thức nửa vời, bằng không nàng cũng sẽ không đem máu của mình bôi lên.
Tang Nhược ngồi đợi bên phải, vệt máu kia đã dần dần thấm vào thân cây biến mất dưới ánh mặt trời cao ngất, nàng cũng không thể chờ được một tiếng nổ "Ầm ầm " viết trong sách, dưới chân hai người đột nhiên hóa hư không, cả người thẳng tắp rơi xuống.
Chẳng lẽ là máu không đủ nhiều? Nhưng trong sách rõ ràng viết máu Mục Thanh Thanh cũng chỉ phun lên một giọt.
Mắt thấy Tiêu Tử Khâm đã chuẩn bị bắt đầu phá trận, Tang Nhược có chút luống cuống, hai con hung thú kia không phải hung dữ bình thường, cho dù là Tiêu Tử Khâm cũng không có cách nào bảo vệ Mục Thanh Thanh trong lúc đánh nhau với chúng nó, hiện tại nơi này ngoại trừ Mục Thanh Thanh, còn có hai tên vướng víu là nàng và Vô Danh, kết quả chẳng phải sẽ càng kém sao!
Làm sao lại mở không ra được? Rõ ràng nói chỉ cần có huyết mạch chứng nhận là có thể mở ra, chẳng lẽ là hào quang của nữ chính?
Nàng nhìn về phía Mục Thanh Thanh, suy nghĩ làm sao mới có thể không để lại dấu vết để cho nàng phun chút máu trước khi hung thú xuất hiện.
Ở sau lưng nàng, Mặc Huyền buồn chán ngáp một cái, phá lệ tùy ý chống tay lên cây.
Ngón tay lạnh lùng như ngọc vô thanh vô tức phá vỡ một vết rách, máu tươi thấm vào thân cây, trong tiếng vang ầm ầm, hắn thu tay lại, sắc màu trên ngón tay chợt lóe lên, vết thương biến mất không dấu vết.
"Mẹ kiếp!"
Dưới chân xuất hiện lỗ đen không kịp đề phòng, Tang Nhược vừa bước lên trước một bước, thân thể liền rơi xuống mạnh mẽ, nàng chỉ kịp xác nhận mình không buông tay Vô Danh ra.
"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."