Tiêu Tử Khâm vốn ở cùng phòng với Mục Thanh Thanh, bởi vì Mục Thanh Thanh muốn ôn chuyện với Linh Cô nên hắn mới tạm thời ở lại chỗ Tang Nhược.
Nhưng Tang Nhược và Mặc Huyền muốn đi tìm đồ vật, hắn không tiện ở lại phòng sư muội một mình, nên cũng đi theo.
Ba người đi trên đường, người đi đường qua lại nhìn bọn họ như xem khỉ, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười, có người phất phất tay với Tang Nhược: "Vị cô nương này, có thể để cho tại hạ thử một lần xem hai vị công tử này ai lợi hại hơn không?"
Phát biểu to gan này, không thể nghi ngờ là Yêu tộc có tư tưởng phóng khoáng.
Tiêu Tử Khâm hơi nhíu mày, thầm nghĩ tác phong của những người này quả thật rất giống Mục Thanh Thanh, không giữ mồm giữ miệng, hành động tùy ý.
Tang Nhược thì đỏ mặt kéo Vô Danh đi nhanh hai bước, chỉ coi như mình không nghe thấy lời này.
Mặc Huyền ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử vừa mới lên tiếng, dị quang màu vàng lam dưới lớp lụa trắng trong chớp mắt lướt qua, môi mỏng mấp máy phát ra mấy chữ.
Nữ tử lớn mật kia sau khi đùa giỡn qua lại trêu chọc các tỷ muội về việc phàm nhân nhàm chán không biết nói đùa, nụ cười càn rỡ lại bỗng dưng cứng đờ bên môi.
"Thúy Nhi, muội làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự coi trọng hai nam nhân này?"
Cô nương được gọi là Thúy Nhi lại cười: "Không sai, ta coi trọng vị công tử cầm kiếm kia!"
Nàng ta đột nhiên xoay người nhảy xuống từ lầu hai, Tiêu Tử Khâm vừa vặn đi qua phía dưới.
Với tính cách của hắn, tất nhiên sẽ không nhìn cô nương này gieo mình xuống đất.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn đưa tay ra điều đang chờ hắn là một phiền toái lớn, Thúy Nhi ôm cổ hắn sống chết không xuống, la hét hắn đụng vào thân thể nàng ta, nhất định phải chịu trách nhiệm.
Đám người dần dần vây quanh bọn họ, Tang Nhược thấy thế, vốn muốn mang Vô Danh đi qua hỗ trợ, nhưng lại sợ các cô nương khác noi theo, quấn lấy hắn, đành phải dắt hắn vào hốc cây nhỏ bên cạnh, dặn dò: "Ta đi giúp sư huynh, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, không cần chạy loạn, ta rất nhanh sẽ trở về."
Mặc Huyền ngoan ngoãn ngồi ở gốc cây, gật đầu: "Được, ta chờ nàng."
Nói thì nói như vậy, nhưng Tang Nhược chân trước vừa đi, chân sau hắn liền theo sau rời khỏi.
Lặng yên không một tiếng động lướt qua đám người đi tới một gian nhà gỗ trũng, bên trong truyền đến âm thanh của Linh Cô.
"Đứa bé kia khác với ngươi, có lẽ nó mang hận với ngươi... Nếu ngươi gặp nó ở bên ngoài, nhất định phải cẩn thận."
Mục Thanh Thanh đang muốn hỏi hắn vì sao hận nàng, cửa bị người gõ.
Nàng đi mở cửa, ngoài cửa là ŧıểυ quan bên cạnh Tang Nhược, bên môi hắn cong lên một vòng cười yếu ớt, gật đầu nói với nàng: "Mục cô nương, Tiêu công tử dường như gặp chút phiền toái..."
Trại không lớn, từ nơi này có thể nghe được một ít tiếng ồn ào, Mục Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Linh Cô một cái, Linh Cô đứng lên nói: "Không có việc gì, đoán chừng là bọn nhỏ chưa từng nhìn thấy người ngoại lai, có chút va chạm, ta cùng đi với ngươi."
Mục Thanh Thanh cảm kích cười cười, đi hai bước, lại quay đầu nhìn Mặc Huyền.
Bắt đầu từ hôm qua, lụa trắng ở phần mắt hắn chưa từng tháo xuống, dường như thật sự là một người mù.
Nhưng khi nàng mở cửa cũng không nói chuyện.
"Làm sao ngươi biết người mở cửa là ta, không phải Linh Cô?"
Nụ cười của ŧıểυ quan vẫn dịu dàng như vậy, Mục Thanh Thanh lại nghe ra vài phần ghét bỏ: "Hương thơm trên người ngươi nồng đến mức ta nhức đầu."
"..."
Mục Thanh Thanh xoay người rời đi, bước chân mang theo vài phần không vui.
Tiêu Tử Khâm nói mùi hương trên người nàng rất dễ chịu, nhưng tên ŧıểυ tử này lại kén chọn!
Tầm mắt Linh Cô dừng lại trên mặt Mặc Huyền một lát, mãi đến khi Mục Thanh Thanh sắp không thấy bóng người, nàng mới giật mình lấy lại tinh thần, đuổi theo.
Không trách nàng, mặc dù nam nhân tên Vô Danh này không tìm ra một điểm giống với diện mạo của hắn, nhưng đứng ở đó, tự dưng lại giống như hắn.
Người đều đi rồi, Mặc Huyền nhàn nhã đi vào trong nhà gỗ, đi thẳng tới tủ thấp kéo ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo có một con sư tử bằng gỗ, chỉ lớn bằng nắm tay, nhìn các cạnh không quá chỉnh tề, thủ pháp chế tác nó rất ngây ngô.
Hoặc là, người điêu khắc nó chỉ là một đứa bé.