Cho dù Tang Nhược tay mắt lanh lẹ che miệng hắn, nhưng vẫn chậm một bước, trong mắt Tiêu Tử Khâm đầy vẻ khiếp sợ, trên mặt như băng sơn mơ hồ có vết rạn nứt.
"Người hầu?" Hắn nhìn chằm chằm về phía Tang Nhược: "Tang sư muội, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Tang Nhược cười xấu hổ với hắn: "Cái này..."
"À."
Vô Danh giống như bị bầu không khí của bọn họ ảnh hưởng, sau đó chợt cảm thấy điều gì đó nhẹ à một tiếng, lập tức áy náy nói: "Vừa rồi ta nói sai rồi, ta và A Nhược bây giờ là người nhà, nương tựa vào nhau một đời, A Nhược, nói như vậy có đúng không?"
Bàn tay của Tang Nhược vẫn đang che trên môi hắn, lúc hắn nói chuyện thở ra hơi nóng phun vào lòng bàn tay, khiến cho nàng cảm thấy nóng ẩm ngứa ngáy, giống như môi hắn đang dịu dàng hôn lên bàn tay nàng.
Trái tim đột nhiên nhảy một nhịp, tay nàng run lên, sau đó đột nhiên thu tay lại, tâm lý vốn hơi khiển trách cũng bắt đầu chột dạ, nàng thậm chí không biết mình đang chột dạ cái gì, rõ ràng người nói lung tung kinh người là hắn.
Lòng bàn tay còn có chút hơi nước thấm ướt còn sót lại, nàng nắm lấy góc áo nghiền một cái, trên mặt hiện lên một vệt đỏ nhạt, ánh mắt nhìn loạn đối diện ánh mắt Mục Thanh Thanh hiện lên vẻ trêu ghẹo, nàng hơi ngẩn ra, rốt cục nhớ tới hiện tại không phải là thời điểm mình thẹn thùng chiếm tiện nghi của người khác.
Tiêu Tử Khâm chỉ dùng vài giây ngắn ngủi, từ kinh ngạc chuyển sang thấu hiểu, hắn nặng nề thở dài, nói: "Tang sư muội, ta đã thăm dò mạch của Vô Danh công tử, hắn quả thật là phàm nhân không thể nghi ngờ, vừa rồi là ta lo lắng nhiều."
Hắn chắp tay vái Mặc Huyền, cũng không có bởi vì hắn nhìn không thấy liền qua loa cho xong chuyện: "Vô Danh công tử, Tiêu mỗ lúc trước có nhiều đắc tội, ở đây xin lỗi ngươi."
Được Mặc Huyền nói một câu không ngại, hắn lại quay đầu về phía Tang Nhược, nhíu mày gọi: "Tang sư muội."
"À, ta, ta ở đây." Tang Nhược vừa mới hoàn hồn đã nghe thấy hắn gọi mình, vô thức ngồi thẳng người, thẳng lưng, căng thẳng như đang được giáo viên điểm danh.
Tiêu Tử Khâm cũng lấy ra tư thái của đại sư huynh, nghiêm túc nói với nàng: "Linh Mộc Phong chỉ có một nữ đệ tử là muội, cho nên bình thường muội kiêu căng một chút ta cũng coi như muội là bị sư tôn chiều hư, nhưng chuyện nam nữ muội tuyệt đối không thể tùy ý đối đãi. Vô Danh công tử tuy là ŧıểυ quan, nhưng có thể mạo hiểm bỏ mình giải độc cho muội quả thật là đại nghĩa, nếu muội thích, ta sẽ thay hắn đảm bảo ở trước mặt sư tôn, về phần hôn sự của hai người các ngươi càng không cần lo lắng, ta đây sẽ truyền tin cho sư tôn, để cho người giải quyết chuyện này."
Hắn liên tiếp nói mấy lời này, Tang Nhược nghe mà như lọt vào sương mù, còn chưa kịp phản ứng đã thấy hắn trở tay lấy ra một tấm Truyền Âm phù, dọa nàng không để ý tới bên cạnh, vội vàng hô: "Chờ đã! Sư huynh! Chờ một chút!"
Thấy động tác Tiêu Tử Khâm dừng lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hơi có chút sụp đổ hỏi: "Ta nghe không hiểu, huynh vừa rồi rốt cuộc đang nói cái gì?"
Tiêu Tử Khâm trừng mắt nhìn nàng một cái: "Vô Danh công tử nói rất đúng, nếu muội thích hắn thật thì nên coi hắn là người nhà mà giao phó suốt đời, cho hắn một danh phận! Không nên coi hắn là người hầu tìиɧ ɖu͙© mà nuôi dưỡng bên người, chuyện này thật sự có chút không tôn trọng người khác."
"... Không phải!" Tang Nhược sụp đổ: "Ai nuôi hắn như tôi tớ trong người! Ta cũng không có không tôn trọng hắn, việc này cũng không phải như vậy, sư huynh hiểu lầm ta!"
Mặc Huyền không nhịn được, phát ra vài tiếng cười, Tang Nhược sớm không còn chột dạ như vừa rồi, thở phì phì sẵng giọng: "Cười cười, còn không biết xấu hổ, đều tại ngươi nói lung tung!"
Ý cười bên môi Mặc Huyền càng lớn, ngoại trừ cười sự tức giận của Tang Nhược, còn cười Tiêu Tử Khâm cũng có lúc nhìn lầm.
Nhưng mà cũng rất bình thường, loại người một lòng nhào vào tu hành như hắn, nào phân biệt được cô nương này là thẹn thùng hay là động lòng, cũng không biết vị Mị Yêu cô nương bên cạnh hắn có thể dạy hắn hay không.
Ánh mắt hắn lướt qua Mục Thanh Thanh đang mơ màng sắp ngủ bên cạnh bàn, lại nhìn vào gương mặt Tang Nhược đang phiếm hồng, cười yếu ớt nói: "Đúng, đều tại ta nói lung tung, chỉ cần A Nhược nguyện ý để ta ở bên người, cái gì danh phận hay không danh phận, ta không quan tâm."
Tang Nhược cắn răng nói: "Hai chúng ta vốn là quan hệ hợp tác! Lấy đâu ra danh phận!"
Mắt thấy ánh mắt của Tiêu Tử Khâm càng thêm khiển trách, nàng vội vàng nói: "Sư huynh, huynh thật sự hiểu lầm rồi, việc này vẫn phải nói từ lúc muội ở bờ sông..."