Tư thế thân cận quá mức của hai người khiến Tiêu Tử Khâm nhìn thêm vài lần, hắn không đóng cửa sổ, tay cầm chuôi kiếm lui về phía sau một bước, hắn đã sớm triển khai thần thức để biết rõ vị trí nào vung kiếm sẽ không làm Tang Nhược bị thương.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Sao Tang sư muội biết được Mặc Huyền đã trở về Yêu giới? Người bên cạnh muội là ai?"
Tang Nhược biết hắn là người hết sức cẩn thận, hơn nữa tự xưng là người có trực giác cực chuẩn—— sở dĩ tự xưng là bởi vì trong sách hắn nhiều lần dựa vào trực giác của mình dẫn dắt Mục Thanh Thanh đi qua lộ tuyến an toàn, đi lên một con đường nhỏ khác có ảnh liên.
Nàng không tiện nói thẳng hắn quá đa nghi, chỉ có thể giải thích từ đầu.
"Hôm qua ta bị Mặc Huyền hãm hại, bất đắc dĩ phải đi Nam Phong quán tìm người hỗ trợ, nhưng không nghĩ tới đây cũng là một trong những kế sách của Mặc Huyền, cuối cùng ta bị ép ăn mười phần Dục Giải, hắn mới tạm thời bỏ qua cho ta, Vô Danh chính là lựa chọn giải độc mà trước khi hắn sàng lọc ra trong đồ quán, cũng là hắn nghe được có người nói Yêu giới đại loạn, mời Mặc Huyền trở về."
Nghe nàng nói xong, Tiêu Tử Khâm không chỉ không buông xuống đề phòng, ngược lại càng cẩn thận: "Trên đời này người có thể giải Thập Dục Tán còn ít hơn so với biết linh lực ngưng vật, nhiều tu sĩ như vậy còn không làm được, một phàm nhân như hắn lại có thể?"
Bản thân ngươi chính là một trong số ít người trâu bò này đấy...
Tang Nhược lúng túng ho hai tiếng, đỏ mặt nói không tỉ mỉ: "Đúng, nhưng, nhưng thật sự giải... Mười canh giờ trôi qua..."
Mục Thanh Thanh ngáp một cái, lười biếng phiên dịch cho nàng: "Ý của nàng ấy là hai người bọn họ đã ngủ cùng nhau... Tiêu Tử Khâm, ngươi hỏi xong chưa? Ta rất buồn ngủ, ta muốn ngủ."
"Thật xin lỗi, sẽ mất một lúc nữa."
Mùi dâm dục trong phòng đã sớm được gió đêm thổi ra ngoài cửa sổ, trong phòng chỉ có mùi thơm ngát sau khi tắm rửa, Tiêu Tử Khâm ở trong mùi thơm ngát lạnh lùng nói: "Tang sư muội, muội có biết ngoại trừ Thập Dục Tán, còn có mùi hương lạ, tên gọi Mộng Dục Hương không?"
"Còn nữa, toàn bộ Yêu giới ai dám làm loạn dưới sự quản lý của Mặc Huyền Đế Quân, trừ phi có kẻ cố ý bịa đặt tin tức này, có ý định lừa gạt." Trường Kiếm Lam bị rút ra, hàn quang lạnh lẽo chiếu rọi lên lụa trắng kia, hắn nói: "Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi rốt cuộc là ai?"
Hắn nói hai ba câu đã chỉ ra chỗ quái dị Tang Nhược không nghĩ tới, nghĩ đến quá trình giao hợp sảng khoái không đau đớn đêm qua, nàng yên lặng buông tay Vô Danh ra, dịch sang bên cạnh.
Mặc Huyền cuộn ngón tay lại, dư âm nhanh chóng trôi qua khiến hắn khó chịu, hắn đối với sát khí gần ngay trước mắt phảng phất như không thấy, nghiêng đầu "nhìn" Tang Nhược, ôn tồn nói: "Thuốc còn không?"
"Hả?"
Ngón tay hắn chỉ vào một vị trí trên vai, ngữ điệu nghe đặc biệt ôn hòa: "Thoa thêm chút nữa, đêm qua ngươi cắn ta hơi sâu."
Để tiện xử lý vết thương trên cổ, cổ áo của hắn bị kéo rất lỏng, mơ hồ lộ ra nửa bên vai, mà vị trí ngón tay hắn điểm nhẹ, có dấu răng hãm sâu vào làn da.
Tang Nhược nhớ tới đêm qua nàng chịu không nổi đúng là đã cắn hắn, nếu như tất cả đều là mộng cảnh, vậy trên người hắn hẳn là không có dấu răng này mới đúng.
Nàng chột dạ dịch mông trở về, vừa kéo cổ áo hắn lên, vừa đỏ mặt nói với Tiêu Tử Khâm vẫn đang cầm kiếm đứng: "Sư huynh, ta biết băn khoăn của huynh, nhưng hắn thật sự là phàm nhân, không tin huynh có thể thăm dò mạch của hắn."
Nói xong, nàng lại cảm thấy mình tự chủ trương như vậy có chút không ổn, bổ sung hỏi thăm Vô Danh: "Có thể chứ?"
"Được." Hắn thản nhiên đưa cổ tay về phía Tiêu Tử Khâm, thấp giọng nói với nàng: "Thế nhưng A Nhược, ngươi mới buông tay ta ra, ta có chút không vui."
"Trường Đầu Thảo đúng là không có chủ kiến như vậy." Tang Nhược cũng hạ giọng nói: "Hơn nữa ta còn là một cây Trường Đầu Thảo sợ chết, ngươi hiểu cho ta một chút."
Tay Tiêu Tử Khâm đã đặt lên cổ tay hắn, linh lực dò xét vào sâu xem có linh mạch hay không.
"Ừm." Mặc Huyền nghiêm túc gật đầu, ôn nhu nói: "Nếu đã làm người hầu của ngươi, vậy tất cả mọi thứ của ngươi ta đều sẽ hiểu."
Linh lực dò xét trong cơ thể đột nhiên rối loạn, va chạm vào trong máu thịt, hắn qua loa rên đau hai tiếng, ánh mắt dưới lụa trắng lại tràn đầy ý cười.