Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác (H)

Chương 21+22+23

Trước Sau

break

Chương 21: Tạ lễ

Mặc Huyền trơ mắt nhìn Tang Nhược nói "Đủ rồi", gương mặt ửng hồng nhanh chóng trở nên trắng bệch, môi run run lẩm bẩm: "Hỏng rồi..."

"Hỏng chuyện gì?"

"Ngươi, ngươi bị thương căn cơ, xuất ra đã nhiều như vậy, hôm qua chẳng phải càng... càng đặc càng nhiều sao?"

"Ta không thấy được." Mặc Huyền mân mê ©ôи th!t vẫn chưa mềm xuống, khóe môi mỉm cười: "Hiện tại chưa đủ nhiều ư? Nếu chưa đủ, ta vẫn còn."

"Không, đủ rồi! Đủ lắm rồi!" Tang Nhược ngửa đầu không dám nhìn xuống hạ thân hắn, cuống đến nỗi mặt lại đỏ bừng: "Nhưng mà nhiều quá! Một lần đã nhiều thế này, hôm qua ngươi bắn vào ta mười lần... Ta sẽ không mang thai chứ?"

"Mang thai?" Mặc Huyền nắm chặt ©ôи th!t, tiếng cười khàn khàn bật ra từ cổ họng: "Sẽ không, dù mười lần nữa cũng không mang thai."

Chuyện trong mộng dù chân thật đến đâu cũng không thể đến mức này, nhưng nhìn nàng bộ dạng đáng thương thế kia, lại khiến hắn có chút muốn…

Muốn gì?

Mặc Huyền dừng tay, nhíu mày.

Hắn vậy mà lại muốn thử bắn thật vào trong nàng.

Tang Nhược không hiểu: "Vì sao?"

"Không có gì." Mặc Huyền mím môi, buông dươиɠ ѵậŧ ra, nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên tay, ánh mắt thoáng vẻ chán ghét, thuận miệng nói: "Ta từ nhỏ đã uống nhiều tuyệt tự dược, nên đời này không thể có con."

"... Từ nhỏ?" Tang Nhược kinh ngạc trợn to mắt: "Phụ mẫu ngươi không quản sao?"

Nàng biết có trẻ con nghịch ngợm, coi thuốc như kẹo mà ăn, nhưng hắn nói uống rất nhiều, vậy phải là phụ mẫu bất cẩn đến mức nào mới để hắn uống nhiều tuyệt tự dược như vậy?

ŧıểυ quan dùng vạt áo lau tay, động tác khựng lại, rồi ném vạt áo xuống, che đi dươиɠ ѵậŧ đã xẹp.

"Ta là cô nhi, không có phụ mẫu."

Hắn nói như chuyện người khác, giọng điệu không chút bi thương, thậm chí còn mỉm cười với nàng.

Nụ cười dịu dàng như nước mùa xuân, giống như con người hắn, nhưng nàng lại cảm nhận được chút đau thương ẩn giấu.

"Không sao."

dươиɠ ѵậŧ của nam nhân đã bị che khuất, Tang Nhược mạnh dạn hơn, nàng quấn chăn dịch người lại gần, ôm lấy vai hắn: "Ta cũng không có nhà, xem như ngươi lần này xuất tinh thành tích ưu tú, ta quyết định thu nhận ngươi, từ nay về sau chúng ta là người một nhà, sống chết có nhau!"

Sống chết có nhau?

Khóe môi Mặc Huyền giật giật, cố nén xúc động muốn tát nàng một cái, nói: "Tang cô nương."

"Ngươi gọi ta A Nhược là được." Tang Nhược chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Còn ngươi, ngươi tên gì?"

"... Vô Danh." Mặc Huyền thuận miệng bịa tên, cảm nhận bàn tay nàng táy máy, ấn đường giật mạnh: "Tang Nhược."

"Hửm?"

"Ta chỉ có mắt không nhìn được, còn khứu giác và xúc giác vẫn bình thường."

"Hửm?"

"... Cho nên." Hắn cười như ánh mặt trời, nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên: "Nếu nàng cần, ta có thể lấy nước lau cho nàng, nhưng xin đừng bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người ta."

Tang Nhược bị vạch trần, vội rụt tay lại, cúi đầu lẩm bẩm: "Đồ của ngươi, ngươi còn chê..."

Mặc Huyền đang định ra ngoài, quay đầu lại nhắc nhở: "Ta nghe thấy đấy."

Hắn ra ngoài không lâu thì ŧıểυ nhị mang nước nóng lên, Tang Nhược tuy đi lại khó khăn, nhưng dưới sự giúp đỡ của hắn, vẫn an toàn ngồi vào thùng tắm, rửa sạch vết tích trên người, thay y phục sạch sẽ được mang lên cùng nước nóng, cả người sảng khoái.

Đang gọi người bế nàng trở về, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa.

Chương 22: Tình nhân

Nàng đang đoán có phải ŧıểυ nhị đến lấy tiền y phục, thì nghe thấy giọng nữ quyến rũ đến tận xương: "Đạo trưởng, huynh nhất định phải gõ cửa sao? Vào thẳng chẳng phải nhanh hơn ư?"

Giọng nam lạnh lùng xa cách vang lên ngay sau đó: "Làm vậy không ổn."

"Bây giờ huynh mới biết không ổn? Hôm qua kéo ta lên giường sao không thấy không ổn?"

"... Chuyện đó là ta sai, đợi tìm được sư muội, ta sẽ cùng nàng lên đường tìm thuốc."

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tang Nhược cười híp mắt.

Giọng nói này, nội dung này, ngoài nam nữ chính ra còn ai vào đây nữa!

Nàng còn đang định bảo Vô Danh đến tửu lâu Hoan Tư đưa tin cho Tiêu Tử Khuyên, không ngờ bọn họ lại tự tìm đến. Vừa hay, nàng đang lo không biết cách nào điều động linh lực chữa trị thân thể, sư phụ đã tự đưa đến cửa.

"Đại sư huynh, ta ở trong này! Huynh đợi chút!" Nàng vỗ vỗ Vô Danh: "Mau, mau mở cửa!"

Vẻ mặt mong chờ của nàng lọt vào mắt Mặc Huyền, khiến hắn khó chịu.

Vừa rồi còn ôm hắn nói sống chết có nhau, mới đó đã để người khác vào mắt.

Hơn nữa, chẳng phải nàng nói tìm Tiêu Tử Khuyên chỉ để tìm thuốc? Sao hắn lại thấy nàng vui vẻ chỉ vì Tiêu Tử Khâm đến.

Hừ, xem ra nàng không chỉ chiếm thân thể người khác, còn muốn chiếm cả người trong lòng người ta.

Mà cũng đúng, một vị sư huynh quân tử như hắn là đối tượng dễ khiến các thiếu nữ si mê nhất, giống như Tang Nhược năm xưa, cũng từng mơ mộng có một mối tình tuyệt thế với người như vậy.

Nếu vị đại sư huynh quân tử này biết nàng nuôi một tình nhân bên cạnh…

Mặc Huyền dịu dàng bảo nàng vịn bình phong đợi, bước chân vui vẻ ra mở cửa.

"Mời vào."

Ngoài cửa, Tiêu Tử Khâm  còn chưa kịp phản ứng, Mục Thanh Thanh đã bật cười: "Ôi chao, vị hôn thê của huynh sao lại là nam nhân?"

Tiêu Tử Khâm  không để ý đến lời trêu chọc của nàng, ánh mắt lạnh lùng đánh giá nam nhân mở cửa, từ đầu đến chân hắn ta toát ra vẻ ôn hòa vô hại, nhưng không hiểu sao, khi ánh mắt chạm đến đôi mắt bịt lụa trắng kia, hắn lại cảm thấy ớn lạnh.

Đó là trực giác được tôi luyện qua vô số lần sinh tử đang cảnh báo hắn, người này rất nguy hiểm.

Hắn kéo Mục Thanh Thanh ra sau lưng, không chút do dự rút kiếm, lưỡi kiếm sắc bén lóe lên hàn quang, chĩa thẳng vào cổ đối phương.

"Ngươi là ai?! Sư muội ta đâu!"

Với thân thủ của Mặc Huyền, hắn hoàn toàn có thể né tránh một kiếm thăm dò này, nhưng hắn không né, mà còn giả vờ không biết bước lên một bước.

Dù Tiêu Tử Khuyên kịp thời thu kiếm, tránh cho hắn bị đâm xuyên cổ họng, nhưng vẫn chậm một chút, lưỡi kiếm sượt qua cổ, trên làn da trắng nõn lập tức xuất hiện một vết máu.

"Hự..." Mặc Huyền đưa tay lên che vết thương, cảm giác dính nhớp khiến hắn nhíu mày: "Tại hạ Vô Danh, Tang cô nương đêm qua trúng Thập Dục Tán, sau khi giải độc thân thể rất khó chịu, nên mới nhờ ta ra mở cửa... Không biết công tử vì sao lại rút kiếm?"

Hắn nhấn mạnh hai chữ "Thập Dục Tán" và "giải độc", rồi vừa hỏi vừa buông tay khỏi vết thương.

Vốn dĩ kiếm chỉ cứa qua da thịt, dù có chảy máu cũng không quá nhiều, nhưng hắn giả vờ che vết thương, dùng tay ấn mạnh vào vết cắt, khiến máu chảy đầm đìa.

Mùi máu tanh nồng nặc, Tiêu Tử Khâm nhíu mày, nhưng dù hắn dò xét thế nào, từ máu đến vết thương, đều không có chút linh lực dao động nào.

Là phàm nhân?

Không, ngoài phàm nhân, còn một khả năng khác, đó là linh lực của người này cao hơn hắn gấp nhiều lần.

"Sư huynh... Chết tiệt!"

Tang Nhược nghe thấy tiếng kiếm ngoài cửa, lo lắng, vịn bình phong đi ra, vừa ló đầu ra, đã thấy một nam nhân anh tuấn đang cầm kiếm đứng ngoài cửa, nàng ngạc nhiên kêu lên, rồi quay đầu lại thấy máu chảy đầm đìa trên cổ Vô Danh, sợ đến mức chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.

Chương 23: Biến Thái
Gió đêm rít gào ngoài phòng, vỗ vào cửa sổ ken két, trong phòng, bốn người hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt khác nhau.

Tiêu Tử Khâm đứng ở bên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Mặc Huyền, lưng thẳng tắp, tay vẫn chưa rời khỏi chuôi kiếm, giữ tư thế đề phòng.

Mặc Huyền ngồi ở mép giường, môi mím chặt, tựa hồ cố nén đau đớn do xử lý vết thương, hơi thở run rẩy của hắn cho biết hắn đang rất đau.

Tang Nhược ở bên cạnh bôi thuốc cho hắn, vết thương đẫm máu khiến nàng nhíu chặt mày, động tác nhẹ nhàng di chuyển, ngoài miệng không ngừng hỏi: "Đau lắm sao? Có muốn nhẹ hơn chút nữa không?"

Mục Thanh Thanh ngồi bên bàn, lười biếng chống cằm, dùng đôi mắt yêu mị nhìn chằm chằm ba người, khi Tang Nhược lại hỏi có muốn nhẹ chút hay không, nàng nhịn không được bật cười.

Tang Nhược liếc mắt nhìn nàng một cái, không để ý đến dung mạo diễm lệ của nàng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Khâm, ra vẻ không biết: "Đại sư huynh, vị này là?"

"... Bằng hữu."

Tiêu Tử Khâm nói xong, Mục Thanh Thanh cười nhạo một tiếng, cũng lười nhìn hắn, nói với Tang Nhược: "Vị hôn thê muội muội, muội đừng tin lời hắn, hôm qua hắn cưỡng bức ta, nếu không phải ta bị người ta khống chế, đã sớm báo quan bắt hắn lại rồi. Muội mau giải trừ hôn ước đi, loại nam nhân này không thể gả."

Tang Nhược che miệng cười đến run cả người, ra vẻ khiếp sợ: "Cái gì?! Sao sư huynh lại như vậy! Không đúng... hôn ước gì? Vị hôn thê gì?"

Lúc nàng bỏ đi hôn thư còn chưa có, cho nên dù biết rõ mọi chuyện trong lòng nhưng lúc này cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Tiêu Tử Khâm chỉ trả lời nửa câu sau: "Sáng nay ta nhận được truyền âm của sư tôn, sư tôn nói Mặc Huyền nhận muội làm nghĩa muội, còn hạ hôn thư cho muội, hôn phu là ta, là sư trưởng, ông ấy đã thay ta đáp ứng việc này, nhưng muội lại rời khỏi Ngũ Hành tông, không biết đi đâu, sư tôn lệnh ta tìm muội trở về... Chọn ngày thành hôn."

"Vậy huynh đến đây là vì đưa muội về Ngũ Hành tông?"

"Không, ta tới tìm muội là vì chưởng quầy Hoan Tư tửu lâu ôm một đứa bé cho ta, nói là muội để lại, Tang sư muội, muội có biết đứa nhỏ này từ đâu không?"

"Không rõ lắm, lúc ấy ta ở trên núi gần đó nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, lúc tìm được thì phát hiện nó còn quá nhỏ, ta sợ nó bị dã thú ăn thịt nên mới ôm nó đi tìm huynh." Tang Nhược nhìn hai người hai tay trống trơn, dò hỏi: "Đứa nhỏ đó đâu?"

"Ta nhận lấy mới phát hiện nó không có huyết nhục, là dị tượng do linh lực biến thành, không bao lâu sau đã tan biến trong tay ta." Vẻ mặt Tiêu Tử Khâm càng thêm nghiêm trọng: "Toàn bộ Bắc Uyên, tu giả có thể sử dụng linh lực ngưng tụ thành dị tượng chỉ có lác đác vài người, trong đó hệ Thủy, chỉ có một mình Mặc Huyền."

Đương nhiên, người có thể phát hiện đứa bé kia là dị tượng biến thành cũng không nhiều, nếu như ngay từ đầu đối phương nhằm vào chính là Tang Nhược, dựa vào tu vi của nàng căn bản không cách nào phát hiện việc này.

Nhưng vì sao Mặc Huyền phải biến ra đứa trẻ sơ sinh này rồi cố ý để Tang Nhược tìm được?

Ánh mắt Tiêu Tử Khâm lạnh lùng nhìn nam tử áo trắng như tuyết bên giường, ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, nói tiếp: "Chưởng quầy nói muội đi Nam Phong quán, hôm nay trước khi mặt trời lặn sẽ đến tìm ta, ta vốn định ở khách điếm chờ muội, nhưng lại nghe người ta nói hôm qua Mặc Huyền cũng tới trấn Kính Hà, còn tàn sát toàn bộ Nam Phong quán, ta cảm thấy không đúng, vội vàng tiến lên điều tra, quả nhiên ở trong quán thấy được lệnh bài của muội, sợ muội xảy ra chuyện, lúc này mới một đường tìm đến đây."

Tang Nhược nghe xong, chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, ngay cả xương cốt cũng lạnh toát.

Nàng còn tưởng rằng sau khi nàng tiến vào trấn Kính Hà Mặc Huyền mới phát hiện ra nàng, chưa từng nghĩ ở bờ sông nàng đã bị theo dõi, nghĩ đến việc Ngân Liên khiến nàng tiến vào kỳ động dục, tác dụng của đứa nhỏ này là gì không cần nói cũng biết.

Nếu nàng thật sự bị dẫn dụ hút huyết nhục của đứa trẻ sơ sinh kia, chỉ sợ đã sớm chết ở trong cánh rừng rậm kia rồi. 

Quần áo sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cái chết khiến nàng sợ hãi theo bản năng mà gần Vô Danh hơn, gần như cả người dựa vào lòng hắn, nàng mới cảm thấy ý lạnh trên người không còn nặng nề như vậy nữa.

Nàng nắm chặt tay Vô Danh, nửa phần may mắn nửa phần oán trách: "Cũng may Mặc Huyền biến thái kia đã về Yêu giới, nếu không hai chúng ta chỉ có một con đường chết."

Mặc Huyền nắm tay nàng, ngón cái trấn an khẽ xoa xoa cổ tay nàng, ngữ khí thân mật: "Đừng sợ, bây giờ nàng an toàn."

Dù sao nhìn nàng đưa mình vào vòng tay của tên biến thái, so với giết nàng còn thú vị hơn.

Tang Nhược rùng mình một cái, run rẩy bảo Tiêu Tử Khâm đóng cửa sổ lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc