Ban đầu nàng chỉ cảm thấy cuộc đối thoại này có chút quen thuộc, đến khi nàng mở mắt thì nhìn rõ nam tử đứng trước mặt, nàng có hơi ngạc nhiên.
Đường Hành Châu, gia chủ hiện tại của Đường gia, cha ruột của nữ chính Đường Thanh Hoan.
Cũng là cha ruột tệ hại của nàng.
Đây là chuyện gì? Chẳng phải nàng đã trở về thế giới hiện đại rồi sao?
Đường Kiều tràn đầy hoang mang, Đường Hành Châu thấy nàng tỉnh lại liền lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng: “Ngươi tỉnh rồi.”
Đường Kiều chăm chú quan sát ông ta.
Khuôn mặt tuấn tú, phong độ nho nhã, mặc một bộ y phục quý giá và mọi cử chỉ đều thể hiện phong thái của thế gia.
Tư thái cao cao tại thượng này, chính là Đường Hành Châu mà nàng quen biết.
Nếu người đứng đây là Đường Hành Châu thì người đang nói chuyện với ông ta hẳn là...
Đường Kiều nghiêng đầu, nhìn về phía sau Đường Hành Châu…
Một vị nữ tử mặc y phục hoa lệ đang ngồi bên án. Bà ta có dáng người thướt tha, ngũ quan xinh đẹp và có bảy phần giống Đường Thanh Hoan, nhưng rõ ràng trưởng thành hơn và có khí chất cũng hơn hẳn.
Quả nhiên, đúng như nàng đoán.
Vị nữ tử này tên là Từ Trúc Huyên, là mẹ ruột của Đường Thanh Hoan, cũng là thê tử duy nhất của Đường Hành Châu.
Hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa nghe, kết hợp với trang phục hiện tại của họ, Đường Kiều mơ hồ hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
Nàng đã trọng sinh rồi.
Và còn trọng sinh vào năm đầu tiên nàng vào Thiên Xu.
Chính xác mà nói, là ngày hôm trước.
Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ hệ thống đã gặp trục trặc gì?
“Về chuyện linh mạch, người hầu đã nói với ngươi rồi chứ?” Đường Hành Châu nhàn nhạt hỏi.
Đường Kiều hồi tưởng lại ký ức trước khi trọng sinh, không tập trung mà gật đầu.
Đường Hành Châu nhận thấy sự qua loa của nàng thì không khỏi nhíu mày: “Mẫu thân của ngươi đã an táng rồi, ngươi còn biểu hiện như thế này là đang trách ta sao?”
Đường Kiều không ngần ngại nói: “Đúng là có chút.”
Đường Hành Châu nghe vậy, lập tức trong mắt hiện lên một tia giận dữ: “Không biết tốt xấu!”
Đường Kiều biết hắn sẽ không động thủ nên cũng chẳng thèm để ý, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn thì không phiền.
Từ Trúc Huyên vẫn im lặng, thấy cảnh này, chỉ khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nhắc nhở: “Hành Châu.”
Đường Hành Châu hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Ngươi đã biết chuyện linh mạch, ta sẽ không nói thêm nữa. Ngày mai ngươi sẽ đi đến Thiên Xu cùng Thanh Hoan, đến lúc đó thì không được nhắc đến mẹ ruột của ngươi, càng không được nói ngươi là nữ nhi của ta, đã rõ chưa?”