Đôi mắt của hắn trong suốt như pha lê, dưới nụ cười ẩn chứa ánh sáng mơ hồ không rõ.
Đường Kiều có chút thất thần.
Ngay sau đó, giọng nói của Thẩm Tất Đăng vang lên trong gió, so với trước đó còn gần hơn vài phần.
“Ngươi trả lời thế nào?”
Đường Kiều tập trung nhìn hắn.
Trong lúc nàng thất thần, Thẩm Tất Đăng đã bước thêm một trượng.
Hắn bước đi nhẹ nhàng, đôi mắt cười cong cong, nếu bỏ qua vài giọt máu thì thật là đẹp đến rung động lòng người.
Nhưng lúc này Đường Kiều không có tâm trạng để thưởng thức.
Khoảng cách đã rất gần rồi.
Thời gian còn lại cũng không nhiều.
“Đường Kiều, nhanh lên đi!” Hệ thống thúc giục trong đầu nàng.
Tên này còn gấp hơn cả nàng.
Cả đời này nàng đâm người vô số, nhưng đâm chính mình là lần đầu tiên.
Thật là...
Đường Kiều chầm chậm nắm lấy chuôi kiếm, từng chữ từng chữ nói: “Câu trả lời của ta là…”
Thẩm Tất Đăng nhìn động tác của nàng mà khóe miệng nhếch lên và ánh mắt ngày càng hưng phấn.
Không khí dường như bị kéo căng, gió đêm ngừng lại, một bầu không khí căng thẳng lan tỏa không lời.
Ngay giây tiếp theo, Đường Kiều đột nhiên rút kiếm, không chút do dự đâm vào ngực mình!
Đồng tử của Thẩm Tất Đăng co rút, thân hình đột nhiên đứng yên.
Hiển nhiên hắn cũng không ngờ rằng Đường Kiều lại tự đâm mình một kiếm.
Đây là lần đầu tiên Đường Kiều thấy Thẩm Tất Đăng lộ ra biểu cảm như vậy, nàng không khỏi cười một cái và máu tươi liền phun ra.
Đau đớn từ ngực lan tỏa cùng với máu chảy ra, trong chớp mắt đã lan ra khắp tứ chi.
Đường Kiều chớp mắt, tầm nhìn của nàng liền trở nên tối sầm, cùng với ý thức và cảm giác đều biến mất.
Tất cả diễn ra nhanh đến không thể tin được.
Như vậy... có lẽ coi như thành công rồi nhỉ?
Nàng muốn nhìn lần cuối biểu cảm kinh ngạc của Thẩm Tất Đăng, nhưng đã không thể thấy nữa.
Thật đáng tiếc.
“Ý ngươi là nha đầu đó cũng phải đến Thiên Xu cùng Thanh Hoan?”
“Trúc Huyên, ta biết ngươi sẽ khó chịu. Ta cũng không muốn nha đầu đó đi cùng Thanh Hoan, nhưng nàng đã thức tỉnh linh mạch, cũng là người của Đường gia thì dù tình dù lý đều phải đến Thiên Xu.”
“Khó chịu? Ngươi nói như vậy, chẳng phải khiến ta trở nên nhỏ mọn sao?”
“Làm gì có chuyện đó? Những năm qua ngươi luôn không chấp nhặt đến, bây giờ còn lo liệu an táng cho mẫu thân của nha đầu đó, nếu ngươi nhỏ mọn thì trên đời này không còn ai rộng lượng nữa.”