Đường Kiều nhắm mắt nói: “Vậy ta giới thiệu mình thế nào?”
“Cứ nói ngươi là đường muội của Thanh Hoan.”
Đường Kiều gật đầu qua loa: “Biết rồi.”
Đường Hành Châu rất không hài lòng với thái độ của nàng.
Nhưng ngày mai phải đi Thiên Xu, Đường Kiều là người của Đường gia, đại diện cho hình tượng của Đường gia. Dù ông ta có bất mãn thế nào cũng không thể dạy dỗ Đường Kiều ngay lúc này, nếu có chuyện gì xảy ra thì chính là bôi nhọ Đường gia.
Huống hồ nàng vừa mất mẫu thân không lâu, thái độ tiêu cực chút cũng có thể hiểu được.
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Đường Hành Châu hơi dịu đi một chút.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai ta sẽ sai người đến đón ngươi.”
Đường Kiều gật đầu, coi như đáp lại.
Đường Hành Châu không vui nhìn nàng một cái, ông ta liền vung tay áo xoay người và đi ra ngoài cùng Từ Trúc Huyên.
Đột nhiên Đường Kiều đang nằm trên giường lên tiếng: “Các ngươi chôn mẫu thân ta ở đâu?”
Đường Hành Châu dừng bước: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Hỏi cho rõ vị trí.” Đường Kiều chậm rãi nói: “Sau này thăm mộ thì cũng không đến nỗi tìm không thấy.”
Đường Hành Châu nhíu mày không nói gì nhưng Từ Trúc Huyên quay người lại nhìn thoáng nàng một cái với vẻ thương xót.
“Mẫu thân của ngươi được chôn ở lăng mộ Đường gia.”
Đường Kiều nghe xong thì cũng không ngạc nhiên, khuôn mặt nhỏ gầy trắng bệch cũng thể hiện sự không vui hay là buồn bã.
“Ta biết rồi.”
“... Thật là vô lễ!”
Đường Hành Châu phẫn nộ mắng một tiếng rồi vung tay áo rời đi cùng Từ Trúc Huyên.
Để lại Đường Kiều một mình nằm trên giường, nàng buồn chán đỡ người lên mà nhìn quanh căn phòng không rộng lắm này.
Bàn ghế trông có vẻ cũ kỹ nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, có thể thấy chủ nhân căn phòng là người siêng năng. Trên bàn đặt một ấm trà tử sa, vài tờ giấy tuyên thành đã ngả màu vàng và một nghiên mực đã khô.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên giàn hoa trên cây, bình nước tưới hoa, kéo và xẻng nhỏ được xếp gọn gàng ở tầng dưới cùng, ngay cả một chút đất cũng không dính vào.
Mọi thứ ở đây đều giống hệt trong ký ức, bao gồm cả câu trả lời của Từ Trúc Huyên.
Chỉ khác là ở kiếp trước, người trả lời Đường Kiều là người hầu đến dọn dẹp phòng, còn kiếp này lại là phu nhân chính thức của Đường gia, Từ Trúc Huyên.
Tuy nhiên, đối với Đường Kiều mà nói, chỉ là thay người khác nói dối nàng mà thôi.
Họ không biết rằng, Đường Kiều từng đến lăng mộ Đường gia. Nàng đã lật tung tất cả mộ tổ Đường gia nhưng vẫn không tìm thấy thi thể của mẫu nàng, Phương Anh. Cuối cùng, nàng phải dùng chuông tìm hồn, mới tìm được Phương Anh ở một bãi tha ma phía nam thành.