Từ Khiết cũng đưa cho bọn họ rất nhiều nước sạch.
Còn có ba người thì đang cùng Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo nói cái gì đó, những người này lại cách đám người Từ Khiết một khoảng cách nhỏ.
Đinh Hiểu Manh và Tề Tiểu Đao lại đây, khi ngồi vào vị trí bên cạnh Đồng Quan Nguyệt, trong mắt Từ Khiết có một tia kinh ngạc.
Nhưng là đội viên cũ của chiến đội Dã Lang, cô ấy rất rõ ràng rằng chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi.
Sau khi đưa cho Đinh Hiểu Manh một ánh mắt thiện ý, cô ấy tiếp tục xoay qua thản nhiên hưởng thụ sự hầu hạ của hai người chồng của mình.
Đinh Hiểu Manh nhìn thấy thiện ý của đối phương, cũng mỉm cười một chút, chào hỏi xong liền ngồi xuống bên cạnh Đồng Quan Nguyệt.
Thấy Đinh Hiểu Manh tới, Đồng Quan Nguyệt cũng đưa thức ăn trên tay ra, đây là món ăn đơn giản mà nhân viên hậu cần chuẩn bị.
"Đinh tiểu thư, thật có lỗi, chỉ có mấy món này, tạm thời ăn một chút đi, đi ra ngoài nhiệm vụ có chút đơn sơ."
Bởi vì buổi trưa thật sự quá nóng, không có biện pháp nhóm lửa nấu đồ ăn nóng, buổi trưa này mỗi người có một khối thịt khô to bằng bàn tay, cùng với hai cái bánh mì khô khan.
"Tốt lắm, thời tiết buổi trưa cũng quá nóng."
Đinh Hiểu Manh nghe xong cũng không già mồm cãi láo, bánh bao có thể là buổi sáng đã chưng xong, hơn nữa nhiệt độ không khí cao, lúc này vẫn còn hơi ấm
"Đinh tiểu thư có thể thông cảm là tốt rồi." Đồng Quan Nguyệt không nghĩ tới người phụ nữ thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt này, lại có chút đáng yêu, dễ nói chuyện như vậy.
Hảo cảm với Đinh Hiểu Manh, lại nhiều hơn một chút.
Nói xong, tay phải đưa cho Đinh Hiểu Manh một cái túi giấy, Đinh Hiểu Manh nhìn thấy bên trong gói chừng mười viên đường phèn màu trắng bạc.
Từ Khiết mặc dù biết mình không nên hỏi thăm, nhưng vẫn không nhịn được tò mò nhìn về phía này.
Nhìn thấy mấy khối đường phèn kia, ánh mắt đều lóe lên một chút khát vọng, đừng nhìn chỉ là mấy nhanh đường phèn, với thân phận dị năng giả hệ thuỷ cấp ba của cô ấy bây giờ mà nói.
Muốn lấy được, sợ là cũng không dễ dàng.
Đinh Hiểu Manh cũng nhìn thấy ánh mắt của Từ Khiết, đoán rằng suốt mười năm tận thế, bọn họ đã lâu không ăn thứ này, bây giờ có được số đường này đã rất khó.
Tuy rằng đường ở trong không gian của cô rất nhiều, nhưng Đinh Hiểu Manh cũng không hề khách khí, cô biết đây là thiện ý của Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo bọn họ cho cô, tâm lý còn có chút cảm kích.
Nhận lấy đồ ăn, Đinh Hiểu Manh cũng lơ đãng chạm vào ngón tay Đồng Quan Nguyệt.
[Đồng Quan Nguyệt: giá trị thiện cảm +80, giá trị tình yêu +20.]
Cái quái gì? Giá trị tình yêu?
Có vẻ như không gian có nhắc nhở bốn loại giá trị thuộc tính.
Không thể phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Đồng Quan Nguyệt, cái loại cảm giác giống như đã từng quen biết này cô cũng có, nhưng cô không nghĩ tới Đồng Quan Nguyệt sẽ trực tiếp nảy sinh tình cảm với mình.
Là lần đầu gặp mặt đã có, hay là hôm nay mới có?
Cô còn đang suy nghĩ phải đi săn như thế nào, không ngờ con mồi đã chậm rãi tới gần từ sớm.
"Cảm ơn, như vậy đã rất tốt rồi."
Nhìn Đồng Quan Nguyệt, Đinh Hiểu Manh nở cười đáp lại.
"Đinh tiểu thư, mau ăn đi. Về sau lúc nghỉ ngơi và hồi phục, cô và Tiểu Đao đều tới tổ đội với chúng tôi."
"Đây, bình nước của anh đây."
Giang Hạo nhìn Đinh Hiểu Manh, khuôn mặt lạnh lùng của anh ta lại nhẹ giọng nói, còn mang theo một chút dịu dàng.
Lúc trước từ xa nhìn thấy Đinh Hiểu Manh, anh ta đã cảm thấy cô gái này rất đặc biệt, rất đáng yêu. Bây giờ còn có thể nói chuyện với cô, ăn cùng nhau, anh ta cũng nói chuyện với cô bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Cũng cố ý biểu hiện nhu hòa một chút, anh ta sợ bởi vì sự lạnh lùng của anh ta sẽ dọa đến cô.
Nói xong, còn thuận tay đưa bình nước bị Đồng Quan Nguyệt lấy đi đưa cho nàng.