Hơn nữa bọn họ còn nhân số đông đảo, vừa nhìn liền biết không dễ chọc cho nên cũng không ai dám tiến lên quấy rầy.
Còn có người đi ngang qua, vội vã chào hỏi rồi rời đi.
Lúc này mặt trời đã lên cao, 300 người lần nữa dừng lại nghỉ ngơi hồi phục, lần này thời gian sẽ tương đối dài.
Buổi trưa phải sắp xếp ăn uống, lúc này cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, không thể đi tiếp, cơ thể sẽ chịu không nổi.
Giang Hạo lần nữa đứng ra chỉ huy mọi người dọn dẹp khu vực phế tích tương đối bằng phẳng, bọn họ có nhiều người như vậy, không thể trực tiếp nghỉ ngơi và hồi phục ngay tại giữa đường.
Mười người một tổ, tự do xếp tổ đội. Đội trưởng nhận vật tư, ăn cơm nghỉ ngơi hai giờ rồi xuất phát.
Nghe được những gì Giang Hạo nói, nhóm dị năng giả hệ thuỷ nhóm cũng đều xuống xe, bọn họ có thể ở trên xe nghỉ ngơi.
Nhưng phải nghe theo sắp xếp để nhận vật tư, giải quyết bữa trưa.
Vốn dĩ có thể chia làm hai nhóm, nhưng trong số đó cũng có những người chồng cùng nhau đi làm nhiệm vụ nên bọn họ nhất định không muốn tách ra.
Trong chiến đội cũng có các tiểu đội quen thuộc nhau cùng làm nhiệm vụ, cũng tự nhiên đi sang nhóm bọn họ.
Đinh Hiểu Manh cũng không quen biết ai, đang lo lắng không biết lập nhóm cùng ai thì bên cạnh cô có người lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của cô.
"Chị Đinh, đi theo tôi, sau này chị chung đội nghỉ ngơi với chúng tôi."
Cô nhìn đối phương, vóc dáng cao một mét chín, trong ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận từng li từng tí, ngón trỏ đặt ở giữa môi, làm động tác im lặng.
Đinh Hiểu Manh nhận ra anh ta, cậu bé đẹp trai gọi Đồng Quan Nguyệt là anh cả.
"Được, cậu gọi tôi là chị Hiểu Manh đi, cậu lớn hơn tôi, gọi chị Đinh nghe có vẻ lạ."
Đinh Hiểu Manh nghe đối phương gọi cô là chị Đinh, thật sự là không được tự nhiên.
"Được, chị Hiểu Manh, em tên Tề Tiểu Đao năm nay 20 tuổi, chị có thể gọi em là Tiểu Đao."
"Tôi 21."
Tề Tiểu Đao thấy Đinh Hiểu Manh xuống xe, lập tức nhận ra cô là đối tượng anh hai bảo anh ta phải bảo vệ.
Nhìn vóc dáng nhỏ bé của cô, anh ta sợ mình dùng sức quá mạnh sẽ làm tổn thương cô.
Chỉ dám dùng hai ngón tay nhẹ kéo ống tay áo của cô.
Ý bảo cô đừng lên tiếng, đi theo anh ta.
Đinh Hiểu Manh cũng đoán được, đại khái là muốn dẫn cô về nhóm của bọn họ, vừa vặn cô cũng không có người quen biết, cũng không muốn lập nhóm ăn cơm cùng những người xa lạ.
Cô ngoan ngoãn bước tới, nhẹ nhàng hất tay anh ta đang kéo tay áo cô, giả bộ lơ đãng nắm lấy cổ tay anh ta.
Cũng thừa cơ chiếm được độ thân thiện của của Tề Tiểu Đao đối với cô.
[Tề Tiểu Đao: giá trị thiện cảm +85, nhắc nhở giá trị thiện cảm đạt tới 80 trở lên, coi như có hảo cảm.]
Trong nháy mắt Đinh Hiểu Manh nhận được tin tức, cô có chút chậm chạp. Mặc dù là lần thứ hai gặp mặt, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ở chung, giá trị thiện cảm của anh ta sao lại cao như vậy?
Tuy rằng không rõ lắm, nhưng Đinh Hiểu Manh đối với thông tin không gian cho ra vẫn cực kỳ tín nhiệm.
Điều này cũng khiến cô nở nụ cười nhẹ với Tề Tiểu Đao, biểu thị thiện ý của mình.
Nhìn người phụ nữ khéo léo trước mắt, cô chỉ cao bằng ngực mình, bộ dáng tươi cười đón chào, Tề Tiểu Đao cũng rất vui vẻ.
[Tề Tiểu Đao: Giá trị thiện cảm +2, (tổng giá trị thiện cảm: 87).]
Nghe được âm thanh không gian nhắc nhở, Đinh Hiểu Manh càng vui vẻ, mình chỉ nở nụ cười với anh ta một chút, không nghĩ tới cũng có thể tăng thêm 2 điểm giá trị thiện cảm.
Hai người cùng đi tới tiểu đội của Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo.
Đinh Hiểu Manh phát hiện trong đội ngũ còn có Từ Khiết và năm người đàn ông khác, trong đó có hai người rất thân cận với Từ Khiết, hẳn là chồng chính và người đi theo của cô.
Bọn họ đối với Từ Khiết hỏi han ân cần, một người không ngừng quạt gió cho Từ Khiết, một người ở bên cạnh xử lý thức ăn đưa cho Từ Khiết ăn.