Đinh Hiểu Manh đang lo lắng không xem được giá trị thuộc tính của Giang Hạo, đưa nước này lại cho cô cơ hội.
Sau đó lại bởi vì hiệu ứng đặc biệt của nước, anh ta càng cảm thấy yêu thích không thôi, những giá trị tình yêu này cũng được tích lũy sau lần gặp một, hai, ba lần.
"Được, cám ơn. Bình nước của các anh lát nữa đưa cho tôi đi, tôi sẽ đổ đầy nước."
Nếu đã đạt được giá trị thuộc tính của ba người bọn họ, còn đều rất cao, thậm chí còn đạt được giá trị tình yêu.
Đinh Hiểu Manh cảm thấy rất cao hứng, chuẩn bị đợi lát nữa rót đầy nước tinh khiết cho bình nước của bọn họ.
Nước Linh Tuyền thì tạm thời vẫn không nên lấy ra lần nữa.
Đinh Hiểu Manh vừa nói xong, không gian liền phát ra ba gợi ý.
[Giang Hạo: Giá trị thiện cảm +5, giá trị tình yêu +5. (Tổng cộng giá trị thiện cảm 85, giá trị tình yêu 50.]
[Đồng Quan Nguyệt: Giá trị thiện cảm +5, giá trị tình yêu +5. (Tổng cộng giá trị thiện cảm 85, giá trị tình yêu 25.]
[Tề Tiểu Đao: Giá trị thiện cảm +5, (tổng cộng giá trị thiện cảm 92.]
Tề Tiểu Đao nhìn biểu hiện của hai người anh của mình, cũng không có suy nghĩ nhiều. Người phụ nữ trước mắt này, tuy rằng chỉ hàn huyên vài câu ngắn ngủi, nhưng anh ta cũng không cảm thấy chán ghét.
Ba người còn lại ngồi cạnh anh ta có thể được coi là trưởng lão của đội, và họ đều ở cấp bật tiểu đội trưởng.
Tuy rằng tò mò nhưng cũng không có mở miệng hỏi.
Nhìn giá trị thuộc tính lại tăng thêm lần nữa, Đinh Hiểu Manh mặt ngoài bình tĩnh ăn thức ăn nhưng trong đầu đang vui vẻ điên cuồng.
Tuy rằng không biết giá trị thuộc tính có tác dụng gì, nhưng chung quy vẫn là chuyện tốt.
Từ Khiết thì quyết định sau này ở trên xe, phải giao tiếp thật tốt cùng Đinh Hiểu Manh.
Cô ấy xem như đã nhìn ra, ba vị đại lão sợ là có chút tâm tư đối cô gái nhỏ.
Làm dị năng hệ thuỷ giả được chiến đội bồi dưỡng ra, cô ấy rất rõ ràng bốn vị đại lão đều không phải người bình thường.
Cũng bởi vì cô ấy thức thời, nhận ra rõ chính mình, không có ý nghĩ kỳ lạ rằng sẽ cưới bọn họ, cho nên cô ấy đã trở thành dị năng giả hệ thuỷ đầu tiên trong chiến đội.
"Tiểu Đao, những thứ này cho anh đấy đi, tô ăn no rồi, anh ăn nhiều một chút."
Đinh Hiểu Manh ăn nửa miếng thịt khô và một cái bánh bao cũng đã rất no, không gian của cô không thiếu vật tư, cho nên cô nhận lấy đường phèn, những thứ khác đều nhét cho Tề Tiểu Đao.
Giá trị thiện cảm của anh chàng này đã 92, tuyệt đối sẽ không thấy phản cảm với cô nữa, gọi tên anh ta hẳn là không thành vấn đề.
Nhìn vóc dáng một mét chín của anh ta, cũng giống như đồ ăn mình được phân.
Chút đồ ăn này anh ta đã ăn xong từ lâu, ngẫm lại phỏng chừng cậu chàng này sẽ không được no, đợi lát nữa sợ là sẽ đói bụng.
Tề Tiểu Đao nhìn đồ ăn Đinh Hiểu Manh đưa tới, rất cảm động. Ở dị thế này, đồ ăn là vật tư mà mọi người tranh mua.
Ngoại trừ ba người anh trai, biết sức ăn của anh ta lớn, lúc làm nhiệm vụ thường xuyên tiết kiệm lương thực cho anh ta, ở căn cứ cũng luôn mở bếp nhỏ cho anh ta.
Đây là lần đầu tiên một người nào đó ngoài anh trai mình, nhường thức ăn cho anh ta.
Người bình thường vô tâm vô phế, nói chuyện lớn tiếng, lúc nào cũng nhảy nhót như anh ta cũng có chút sững sờ.
Thẳng đến khi Đinh Hiểu Manh nhẹ nhàng đẩy anh ta lần nữa, anh ta mới thuận tay nhận lấy.
"Cô thật sự ăn no rồi sao? Cô quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
"Ừ, thật sự no rồi, mau ăn đi."
Tề Tiểu Đao nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng không từ chối, anh ta quả thật chưa ăn no.
Nhìn thấy Đinh Hiểu Manh tiết kiệm lương thực, không nhận bỏ vào túi, mà ngược lại đưa cho em trai mình, thiện cảm của Đồng Quan Nguyệt và Giang Hạo đối với cô lại nhiều hơn một chút.