Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 9: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

Những thiếu niên đó thay phiên nhau gọi điện thoại, có người thì liên lạc được với gia đình, có người thì chỉ nhận được tiếng chuông kéo dài vô tận cùng giọng nữ máy móc lạnh băng, lo lắng nôn nóng không yên.

"Im lặng một chút, ồn lên lại dẫn lũ quái vật đó về đây nữa. Trước tiên chịu khó ở đây nghỉ tạm một đêm, sáng mai lại xem xét tình hình sau."

Nguyễn Thời Hành nghe bọn họ khe khẽ nói nhỏ, đầu có chút ong ong, nói một tiếng bảo bọn họ an tĩnh.

Thân phận Nguyễn Thời Hành là trùm trường, thân hình cao lớn dày rộng hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi và khuôn mặt thoạt nhìn có chút hung ác vẫn luôn khiến mọi người sợ hãi hắn, trong phòng học giờ này mười mấy người bởi vì có sự tồn tại hắn ngược lại an tâm không ít, không ai dám nói gì nữa, lục tục im miệng.

Khác với một đám người rúc mình như chim cút, Nguyễn Thời Hành đao to búa lớn ngồi ở trên ghế, còn ôm Loan Ngọc tiến vào lồng ngực mình, ấn ngồi ở trên đùi.

Mọi người sôi nổi ghé mắt lén nhìn, Loan Ngọc bị động tác của hắn nghẹn đến đỏ mặt, vừa thẹn thùng vừa tức giận, hai loại cảm xúc này đan chéo vào nhau, đôi mắt y nhìn chằm chằm Nguyễn Thời Hành.

Nguyễn Thời Hành lại thản nhiên nhìn y, ở bên tai y thấp giọng nói: "Như vậy sẽ ấm hơn nhiều đấy, ngủ đi."

Đầu của Loan Ngọc bị tay Nguyễn Thời Hành ấn vào trước ngực hắn, mặt y dán sát vào cơ ngực mềm mại, nghe được tiếng tim đập hữu lực của Nguyễn Thời Hành.

Loan Ngọc không biết vì cái gì mà người trước nay chỉ chăm chăm khinh nhục bắt nạt y lại làm ra hành động như vậy, sự khác thường của hắn khiến y không nắm rõ được, chỉ có thể định nghĩa vì Nguyễn Thời Hành vốn dĩ là người như thế, chỉ là thích ở trước mặt người khác làm ra vẻ ta đây, kỳ thật chính là đồ đĩ đực hạ tiện nằm dưới thân đàn ông để hầu hạ.

Loan Ngọc rũ mắt, lông mi thật dài che khuất tối tăm trong con ngươi y.

Đến nửa đêm ŧıểυ tinh linh rốt cuộc mang về một tin tức tốt, nó đã xin được dị năng cho hắn!

Nguyễn Thời Hành: "Có cái này thôi hả?"

Không phải là thứ gì khác lợi hại, mà là lấy máu.

Hệ thống: "Cái này là tôi cố lắm mới giành đến cho ký chủ được, ngài thật là tàn nhẫn! Kỳ thật vẫn còn hai sự lựa chọn nữa, một cái là giảm xóc thời gian trị liệu và một cái dị năng không gian không lớn không nhỏ, ngài muốn chọn cái nào?"

Nguyễn Thời Hành: "Thôi thì lấy cái này cũng được."

Dị năng mà ŧıểυ tinh linh tranh thủ cho hắn cũng không thể xem như dị năng, máu của hắn có năng lực uy hiếp đặc thù đối với thây ma, hơn nữa khi bị cắn cũng sẽ không lây nhiễm.

Tuy rằng nghe tới không có một chút ngầu bá cháy nào, nhưng so với các dị năng phụ trợ khác thì Nguyễn Thời Hành lại cảm thấy cái này cũng không tồi.

Trời đã sáng.

Nguyễn Thời Hành liếc mắt nhìn ra bên ngoài, trên hành lang chỉ có mấy thi thể chết vô cùng khó coi, khiến người vừa nhìn đã sợ hãi.

Mùi vị hôi thối cùng chết chóc đan chéo vào nhau, Nguyễn Thời Hành mở cửa, chuẩn bị ra ngoài.

"Đại đại đại ca, anh cứ như vậy mà đi ra ngoài luôn hả?"

Một đàn em nhìn thấy động tác của Nguyễn Thời Hành, nhịn không được mở miệng hỏi, có chút co rúm dáo dác nhìn ra bên ngoài.

"Nếu không thì phải làm sao? Tao không có khả năng mãi ở chỗ này, tốt xấu gì cũng muốn ra ngoài xem xem tình hình thế nào, cũng có thể thuận tiện tìm chút thức ăn, nếu vẫn tiếp tục ở đây mới gọi là chờ chết."

Nguyễn Thời Hành dẫn đầu lôi kéo Loan Ngọc đi ra ngoài, ba đàn em thấy thế cũng đi theo.

Những người còn lại ở trong phòng học hai mặt nhìn nhau, có tên lá gan khá lớn, có kẻ sợ hãi hành động một mình, cũng lò dò đi theo Nguyễn Thời Hành ra ngoài.

 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc