Ngoài cửa sổ liên tục vang lên những tiếng kêu rên, như giãy giụa, như đau khổ, tựa hồ đang có quái vật bên kia cánh cửa há to mồm gặm cắn thi thể, phát ra âm thanh nhấm nuốt nhớp nháp lại kinh dị.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi kim đồng hồ treo trên tường chỉ giờ rưỡi thì bên ngoài mới an tĩnh lại.
Đó là sự yên tĩnh giống như chết chóc, báo hiệu cận kề của tử vong, có nam sinh can đảm một chút lén lút tới bên cạnh cửa sổ nhìn thử, sau đó che miệng chạy về lại chỗ cũ.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật là đáng sợ, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về nhà."
Sắc mặt mọi người đều tái nhợt, có người thứ nhất mở miệng nói như vậy thì cũng có người thứ hai nháo nhào đòi về.
Nơi này vừa đáng sợ vừa khủng bố như vậy, có ai mà không muốn rời đi về nhà cho được?
"Tôi từng xem phim zombie rồi, mọi người có cảm giác đây giống như zombie không, ai bị cắn một cái sẽ nhiễm virus ngay lập tức, trong trường hợp đúng là như vậy thì bên ngoài chưa chắc đã an toàn, nói không chừng người trong nhà cũng..."
"đυ. má nói bậy gì vậy! Trong nhà chắc chắn không có chuyện gì, có ai có điện thoại không, chúng ta có thể gọi điện nhờ giúp đỡ!"
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyễn Thời Hành đang ngồi im ở trên bàn, hắn bị nhiều người nhìn như vậy cũng có chút sửng sốt, sờ thử trong túi, ném điện thoại di động qua.
Khác với sự hy vọng cùng bất lực của những NPC này, Nguyễn Thời Hành biết khẳng định bên ngoài cũng đã lâm vào nguy hiểm, ánh sáng duy nhất bây giờ còn đang ở bên cạnh hắn đây này.
Nhưng dựa theo cốt truyện thì hình như người bị cắn mới có thể thức tỉnh dị năng, cho nên Loan Ngọc nhất định phải bị cắn, nếu vẫn luôn ở chỗ này khẳng định không được, bọn họ cần thiết phải đi ra ngoài, sau đó Loan Ngọc bị cắn, có như vậy cốt truyện ở mặt sau mới có khả năng được thành lập.
Nguyễn Thời Hành: "ŧıểυ tinh linh, tôi có dị năng không vậy?"
Hệ thống ấp úng nói: "Theo lý mà nói thì ngài không có, bởi vì ngài là vật hy sinh chết nhanh nhất..."
Nguyễn Thời Hành: "Từ từ, tôi cảm thấy bản thân mình cũng nên có, nếu tôi mà không có dị năng thì làm sao có thể ở bên cạnh vai chính đi theo y được? Hậu cung của y khẳng định cũng có dị năng, đến lúc đó muốn giành lại nam chính nhưng đánh không lại thì tính sao?"
Hệ thống: "Nghe cũng có lý... Ngài nói đúng, hệ thống lập tức đề đơn xin cho ngài một cái!"
Hệ thống nói xong câu đó liền im bặt, khoé mắt Nguyễn Thời Hành giật giật, cảm thấy ŧıểυ tinh linh này thật đúng là chẳng đáng tin cậy.
Hắn liếc mắt nhìn nam chính một cái, muốn xem thử trước tình huống này y có phản ứng gì, lại chỉ thấy Loan Ngọc yên lặng cúi đầu, trước sau như một mà an tĩnh.
Ai, lúc này có phải nên nói vai chính không hổ là vai chính không, đúng là rất khác người thường. Người ta sợ hãi gần chết, hoảng loạn muốn gọi điện thoại về nhà, làm rất nhiều chuyện vô bổ tự doạ mình, nhưng Loan Ngọc không như vậy, y phảng phất dung nhập vào bóng tối dày đặc kia, một chút tiếng động cũng không có, nếu không phải Nguyễn Thời Hành đang nắm lấy tay y còn không ngừng nhìn chằm chằm, nói không chừng gần như đều không cảm giác được sự tồn tại của Loan Ngọc.
Tuy không biết nam chính có sợ hãi hay không, nhưng Nguyễn Thời Hành vẫn xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo mà nhẹ nhàng dùng ngón tay cái vuốt ve bên trong cổ tay y, lấy đó coi như quan tâm cùng trấn an.
Loan Ngọc cảm nhận được một chút ấm áp di động trên cổ tay, ánh mắt kinh dị nhìn Nguyễn Thời Hành biểu hiện quan tâm, cực kì quái dị nhìn hắn.