Loan Ngọc chú ý tới ánh mắt của hắn, lại không ngẩng đầu nhìn mà là giả vờ như không biết, chờ tới khi Nguyễn Thời Hành thu hồi ánh mắt về y mới xoay người lại nhìn hắn.
Đồng phục rộng thùng thình bao bọc lấy thân thể hắn, hình như bị rớt cái gì, Nguyễn Thời Hành hơi khom người cúi xuống nhặt lên, cái mông to mọng đầy đặn được phác hoạ rõ ràng ra, cực kỳ hấp dẫn tròng mắt người nhìn.
Loan Ngọc để ý thấy cũng có bạn học đang nhìn chằm chằm nơi đó, bàn tay bỗng nắm chặt lại, ngòi bút bị y bẻ gãy rơi lung tung trên bàn.
Toàn bộ tiết tự học buổi tối Loan Ngọc luôn trong tình trạng tâm thần không yên, trong đầu y xuất hiện rất nhiều hình ảnh, trong chốc lát là cặp mông căng nẩy lúc ẩn lúc hiện, trong chốc lát lại là đôi môi tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng khuôn miệng bị đ*t sưng lên không ngừng quyến rũ y, y viết tên Nguyễn Thời Hành lên trên vở một cách vô giác, sau khi hoàn hồn mới có chút tức giận gạch bỏ đi.
giờ phút.
Tiếng chuông vang vọng trong không gian tĩnh mịch báo hiệu đã hết giờ tự học, Loan Ngọc không giống như thường nhanh chóng thu dọn sách vở, mà là chậm rì rì, thường thường liếc mắt nhìn mấy nam sinh ở hàng phía sau đang lớn tiếng cười giỡn.
Nguyễn Thời Hành bị bọn họ vây quanh, ánh mắt lại nhìn về phía y.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với đôi mắt của hắn, chưa kịp làm ra bất kỳ hành động gì thì Nguyễn Thời Hành đã đi tới chỗ y.
Tích tắc.
Tích tắc.
Kim đồng hồ đã chỉ về 0 giờ đêm.
Nguyễn Thời Hành chưa kịp mở miệng nói gì, trên hành lang bỗng nhiên phát ra tiếng gào thét chói tai, giống như lời kêu gọi dưới tầng địa ngục.
Có mấy người học sinh chưa kịp rời đi cuống quít chạy trở về, nhanh tay khoá cửa lại.
"Gì vậy? Có chuyện gì à? Sao lại hốt hoảng thế?"
Đàn em của Nguyễn Thời Hành vẻ mặt ngơ ngác nhìn mấy người vọt vào rồi lại vội vã khoá cửa, có chút kỳ quái hỏi.
"Bên ngoài có người ăn người!! Gặp người sẽ nhào lên cắn... A a a a a a a a a!! Đừng lại đây!!! Đừng!!!"
Đèn trong phòng lập loè sáng lên, có khuôn mặt thiếu mất mấy miếng thịt chợt ghé vào trên pha lê, một đôi mắt trừng lớn, thân thể mềm nhũn trượt xuống, lưu lại một vết máu đỏ tươi, dưới ánh đèn lại càng thêm u ám.
Vài phút sau gã, không, phải gọi là nó, chậm rãi bò dậy, đôi mắt trừng thật lớn chỉ toàn là tròng trắng, nhìn người trong phòng học lộ ra một nụ cười quỷ dị.
"Đừng kêu nữa! Im lặng một chút!"
Có nữ sinh cố kìm nén tiếng thét chói tai, nhưng vẫn nhịn không được mà ôm nhau khóc thút thít, tất cả mọi người đều bị doạ choáng váng, Nguyễn Thời Hành tay mắt lanh lẹ tắt đèn ở phía trước, nói người ở sau cũng tắt luôn đèn, để cho mọi người có không gian bình tĩnh một chút.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc lóc hoà quyện lại vào nhau tạo nên hợp âm của chết chóc, toàn bộ sân trường đều là tử vong, bây giờ lại đúng vào giờ tan học, một đám người ở chung cùng nhau càng dễ bị lây nhiễm.
Trong chốc lát nhân gian bỗng chốc trở thành địa ngục, Loan Ngọc ngơ ngác nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, tròng mắt chậm rãi chuyển động, dừng ở trên cánh tay bị Nguyễn Thời Hành nắm lấy.
Khác với thân thể lạnh lẽo của y, lòng bàn tay hắn vừa ấm áp lại nóng bỏng.
Trong phòng học rất tối tăm, u ám rồi lại lạnh lẽo.
Mọi người gần như cố gắng ép sát thân thể lại hết mức, dựa sát vào bức tường bên cạnh, mấy nữ sinh ôm nhau khóc thút thít, còn nam sinh thì lại im lặng không nói gì. Những thanh thiếu niên này chưa từng bước ra khỏi sự bao bọc của gia đình và nhà trường, chưa từng đối mặt với khó khăn tàn khốc, đến khi gặp được cơn đại nạn này chỉ có thể hoảng loạn lo sợ, một đám rụt rè như mèo con trợn tròn mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng rất sợ hãi, ngay cả hô hấp cũng không tự giác trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.