Nguyễn Thời Hành: "Nhìn không thấy là được, à đúng rồi, khi nào tận thế sẽ đến?"
Tấm chiếu mới hệ thống: "0 giờ đêm nay sẽ bùng nổ."
Nguyễn Thời Hành: "Hôm nay?"
Vẻ mặt Nguyễn Thời Hành nhất thời trở nên cứng đờ, nguyên nhân chết của hắn là vì tai nạn xe cộ, tuy rằng khi còn sống xem không ít phim zombie, nhưng nghĩ tới lúc tận thế giáng xuống hắn vẫn nhịn không được mà run rẩy trong lòng.
Hắn dừng tầm mắt ở trên người Loan Ngọc, ý vị thâm trường vỗ vỗ bờ vai y.
Nhóc con, cố gắng lên, phải nỗ lực để còn kéo tôi theo nữa.
Loan Ngọc luống cuống tay chân kéo lại khoá quần, đến khi ngẩng lên đối diện với đôi mắt đen nhánh của Nguyễn Thời Hành, nhịn không được lại cúi xuống.
Chuông tan học leng keng vang lên, hành lang tĩnh mịch bỗng chốc trở nên sôi động, bọn học sinh chen lấn xô đẩy nhau ào ào chạy ra, giáo viên mang theo cặp táp chậm rãi bước đi, thỉnh thoảng lại nói chuyện với giáo viên đi bên cạnh, trong không khí cũng tràn đầy hơi thở thanh xuân sức sống, nhìn những NPC nháo nhào không biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới này, Nguyễn Thời Hành thầm thở dài một tiếng ở trong lòng.
"Anh Hành, đi ăn cơm thôi!"
Đàn em lúc nãy bị đuổi đi tiến lên cười hì hì nịnh nọt, tuy rằng gã không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn bộ dáng co rúm lại của Loan Ngọc cũng đoán được anh Hành nhất định đã giáo huấn nó một trận đáng đời.
Nhưng có một việc đàn em kia không biết, đại ca bọn họ thật sự dùng miệng mà giáo huấn dươиɠ ѵậŧ Loan Ngọc, ép tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của trai tân ra.
Nguyễn Thời Hành vốn dĩ định mở miệng hỏi nam chính có muốn đi chung hay không, nhưng Loan Ngọc lại không nói một tiếng mà đã chạy đi rồi.
Nguyễn Thời Hành há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không đuổi theo, dù gì tới 0 giờ thì tận thế mới bùng nổ, bây giờ cùng lắm cũng chỉ mới giờ, còn dư nhiều thời gian lắm.
Loan Ngọc chạy vội về ký túc xá, mở ra vòi nước bắt đầu tắm rửa.
Y xoa rửa dươиɠ ѵậŧ của mình, bị loại người ghê tởm như vậy liếʍ dươиɠ ѵậŧ khiến y cảm thấy dơ không chịu nổi, nhưng rửa rửa một hồi trong đầu lại nhịn không được mà nhớ tới biểu tình phóng túng lại say mê của Nguyễn Thời Hành, câu nói "Nhanh thế" hài hước lướt qua trong đầu y, làm y vừa xấu hổ lại buồn bực, động tác trên tay cũng nhịn không được mà dần dần chậm lại.
Đồ đĩ đực thiếu cᏂị©Ꮒ, cũng không biết bị bao nhiêu người đ*t qua mới thèm khát tới mức mà đối y xuống tay, Loan Ngọc càng nghĩ càng giận, có chút buồn nôn nhưng lại nhịn không được mà muốn quay lại mười phút trước, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ thần tiên ban nãy.
0
Trong mắt y loé lên thần sắc nham hiểm và hung ác, nếu... Nếu không phải thân thể này của y quá mức gầy yếu mảnh mai, y nhất định phải đạp lên Nguyễn Thời Hành, dùng chân nghiền nát tôn nghiêm của hắn.
Trước kia y cũng vô số lần muốn đạp hắn ở dưới chân, nhưng dĩ vãng chỉ là muốn hành hạ hắn đến chết, mà bây giờ...
Y nghĩ tới bộ dáng da^ʍ đãиɠ của Nguyễn Thời Hành khi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong miệng, hô hấp nhịn không được lại bắt đầu dồn dập lên.
...
Nguyễn Thời Hành ăn xong cơm chiều rồi, tiếng chuông báo hiệu tới giờ tự học buổi tối cũng vừa lúc vang lên, hắn bước vào phòng học đã thấy Loan Ngọc ngồi ngay ngắn ở bên trong.
Y ngồi ở bàn thứ nhất, tóc mái hơi dài che khuất đôi mắt y, Loan Ngọc ngồi đó cúi đầu trầm mặc mà đọc sách, tinh thần thoạt nhìn có chút sa sút.
Nhưng mà khuôn mặt y quá sức xinh đẹp, dươиɠ ѵậŧ cũng rất bự.
0
Đầu lưỡi Nguyễn Thời Hành quét qua hàm trên, tuy rằng mới ăn no nhưng không hiểu sao vẫn có chút thèm.