Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 5: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

Hắn quỳ gối trên mặt đất, kéo khóa quần mình ra, một bên bú cu Loan Ngọc, một bên sục cặ©.

Hai loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kết hợp lại khiến cho đôi mắt hắn đỏ lên, động tác cũng trở nên da^ʍ đãиɠ cực kì.

Trai tân ở loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này căn bản không kéo dài được bao lâu, một lần nữa được nuốt tận gốc, lỗ ŧıểυ Loan Ngọc đau xót, nhịn không được mà phun tinh ra, bắn đầy miệng Nguyễn Thời Hành.

tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đôi môi sưng đỏ chảy ra, Nguyễn Thời Hành còn có chút hoảng hốt, vẻ mặt mê ly mơ màng.

Thân hình cao lớn xen giữa thiếu niên và thanh niên bày ra thái độ thần phục quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt mang chút kiêu ngạo tục tằng tràn đầy sự da^ʍ đãиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục tanh nồng của đàn ông dính đầy trên mặt hắn, thân dưới còn đang chào cờ, đây là hình ảnh diễm lệ và tình sắc nhất mà Loan Ngọc thấy được từ trước cho đến nay, khiến y không kiềm được mà sinh ra chút áy náy ở trong lòng.

Nhưng ngay sau đó lời nói của Nguyễn Thời Hành lại làm y vừa quẫn bách vừa tức giận, da mặt trắng nõn cũng trở nên hồng thấu.

"Nhanh thế."

Nguyễn Thời Hành hài hước nói như vậy, hắn đứng dậy, phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong miệng mình ra bồn rửa tay, dựa trên vách tường chầm chậm sục dươиɠ ѵậŧ.

Trên môi hắn còn mang theo một chút trắng đục, hắn không chút để ý vươn đầu lưỡi liếʍ láp ngậm vào trong miệng, híp nửa mắt không ngừng thở dốc, giống như đã quên còn có Loan Ngọc ở bên cạnh.

Loan Ngọc nhìn hắn, không biết hôm nay đầu óc y bị cái gì, thế mà lại nhìn dáng vẻ này của hắn đến mức không hề chớp mắt dù một cái, trong lòng bao mớ cảm xúc ngổn ngang không thể nào nói nổi.

"Có khăn giấy không?"

Giọng Nguyễn Thời Hành hơi khàn khàn, hắn thở hổn hển hỏi, Loan Ngọc hơi chút ngây ngốc đưa khăn giấy cho hắn, nhìn Nguyễn Thời Hành cầm nó mà vuốt ve dươиɠ ѵậŧ mình.

Chỗ đó của hắn cũng không tính nhỏ, đủ để làm cho bạn cùng lứa tuổi ghen tị, bình thường Loan Ngọc cũng không có sở thích nhìn ngắm chỗ riêng tư của người khác, thậm chí cảm thấy nó có chút dơ, nhưng đối với Nguyễn Thời Hành y lại không thể rời mắt được.

Nguyễn Thời Hành tưởng tượng mình đang bị đàn ông đ*t, chờ tới khi có cảm giác mới thoải mái bắn tinh, quẹt tϊиɧ ɖϊ©h͙ gói lại trong khăn giấy, ném nó vào trong thùng rác, ở bên bồn nước rửa lại tay mình, thuận tiện súc miệng một chút.

Hắn nhìn Loan Ngọc, thấy y vẫn còn đứng đó bất động, kêu một tiếng: "Ngơ làm gì, đi thôi."

Loan Ngọc giống như hoàn hồn từ trong mộng, nhấc chân vội đuổi theo.

Nguyễn Thời Hành đứng yên, nghiêng mắt nhìn y.

Loan Ngọc có chút khẩn trương, theo bản năng mà cúi thấp đầu, trong lòng thầm nghĩ lại muốn bị đánh.

Cũng không thể trách y, một đoạn thời gian dài y đều bị người này lăng nhục đánh đập, cho nên thân thể theo bản năng mới làm ra tư thế phòng bị như vậy.

"Dây kéo quần còn chưa kéo, chẳng lẽ mày muốn để tao làm giùm mày?"

Lời nói của Nguyễn Thời Hành mang theo ý cười, hắn bỗng cảm thấy thân phận này cũng không tính quá tệ, ít nhất bây giờ vai chính vẫn chỉ là một thiếu niên, không phải hay sao? Nếu lúc hắn tới người này đã thức tỉnh dị năng trở thành cường giả trong tận thế, lúc đó mới càng khó xuống tay.

Hắn nghĩ tới đó, bỗng nhiên nhớ tới hệ thống trong đầu.

Nguyễn Thời Hành: "ŧıểυ tinh linh, đừng nói lúc nãy cậu thấy hết rồi đấy chứ?"

Hệ thống: "Thấy gì? Thấy một mảnh mosaic à?"

Quá ảo, hệ thống chưa trải sự đời chỉ có thể cảm thán trong lòng như vậy. Thì ra còn có thể làm nhiệm vụ theo cách đó, đúng rồi, lần sau mình có thể giới thiệu cho mấy hệ thống khác! Tuyệt! Mình thật thông minh, hệ thống quá đỉnh!

 

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc