Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Chương 10: Xuyên Nhanh: Tôi Tới Đây Để Dụ Dỗ Thẳng Nam

Trước Sau

break

Nguyễn Thời Hành thấy sau lưng mình đi theo bốn năm cái đuôi nhỏ, chỉ có chút buồn cười cũng không nói gì, cẩn thận từng bước đi xuyên qua hành lang u ám, lúc đi ngang văn phòng của thầy cô giáo nào đó thuận tiện tạt vào cầm một cây lau nhà, đập gãy phía dưới ném đi, lấy phần trên coi như vũ khí cầm chắc ở trên tay.

Những người khác thấy thế cũng làm theo, Loan Ngọc tìm được một con dao gọt hoa quả trong ngăn kéo, cũng nắm chặt trong tay không buông.

Một nam sinh trong đó không tìm được vũ khí nào, nhìn thấy con dao gọt hoa quả trong tay Loan Ngọc, bắt đầu làm ầm ĩ.

"Này, thằng kia, mày đó, mau đưa con dao đấy cho tao! Mày yếu đuối như vậy, nó ở trên tay mày cũng không có tác dụng gì, không bằng đưa cho tao, tao sẽ phát huy nó thật tốt."

Nguyễn Thời Hành nhìn xéo người đang nói chuyện, vừa nhìn đã biết là vật hy sinh, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói gì.

Vật hy sinh vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của Nguyễn Thời Hành, mang theo trái tim nhiệt huyết muốn trực tiếp cướp dao từ trong tay Loan Ngọc.

Loan Ngọc không hé răng, tỏ rõ thái độ cự tuyệt.

Những đàn em kia của Nguyễn Thời Hành đã quen bắt nạt Loan Ngọc, hiển nhiên cũng không để ý đại ca nhà mình nơi nơi giữ gìn y, không kiên nhẫn bắt đầu mở miệng.

"Thằng nhãi mày mau thức thời một chút, nhanh đưa dao đây! Mẹ mày cái bộ ẻo lả đó mà cũng muốn lấy nó làm gì, coi chừng lúc đấy chưa kịp đụng vào quái vật đã bị bọn nó ăn mất rồi."

Mấy nam sinh cậu một lời tôi một lời, cứ ầm ĩ lên như vậy, hai nữ sinh còn lại cũng thúc giục theo.

Trong lòng Loan Ngọc lạnh băng, bàn tay nắm chuôi dao càng dùng sức.

"Nói nhiều thế làm gì? Mày không tìm thấy thì phắn tự đi mà mò, chúng ta đi."

Nguyễn Thời Hành không kiên nhẫn, lôi kéo tay Loan Ngọc tiếp tục bước đi.

Mấy đàn em không thể tin tưởng nhìn đại ca mình, nhịn không được hỏi: "Đại ca, sao anh lại che chở cho nó?!"

"Xùy, đúng là kỹ nữ."

Nam sinh tìm không thấy vũ khí kia quái đản mắng một câu, ngay sau đó đã bị Nguyễn Thời Hành đá lăn trên mặt đất.

Trách không được là vật hy sinh, đã ngu còn thích nói nhiều, tự thêm kịch bản ai trả catxe cho mà cứ thích sủa, cậu ta không chết thì ai chết.

Nguyễn Thời Hành lười phản ứng cậu ta, tình thế bây giờ rất cấp bách, không biết thây ma có đang trốn ở góc nào chờ đợi không, hắn dán sát vách tường nhanh chóng xuống lầu.

Loan Ngọc đi ở phía sau Nguyễn Thời Hành, nhìn chằm chằm bóng lưng vững chắc khiến người an tâm của hắn, môi giật giật hồi lâu cũng chưa nói gì, ánh sáng trong mắt càng lúc càng rực rỡ.

Nhưng người khác căn bản không có tâm sức đâu đi lo lắng nam sinh kia, cũng hối hả chạy theo Nguyễn Thời Hành.

Lúc cậu ta bò dậy định đuổi theo, chân lại bị bắt được, cậu ta nhịn không được quay đầu ra sau, phát ra tiếng kêu thê lương tuyệt vọng.

Tiếng kêu thảm thiết ở phía sau khiến đoàn người chạy xuống lầu càng nhanh, chạy trối chết ra khỏi khu dạy học.

Vườn trường sớm không còn như trước, một đường đi tới chỉ thấy thi thể ngang dọc nằm la liệt, hàng cây bên đường bắn lên từng vết máu, mọi người vội vã chạy nhanh ra cổng trường, kết quả chưa tới đó đã bị zombie du đãng phát hiện.

"Chạy mau!"

Phía sau là hàng chục con thây ma lung lay đuổi theo, Nguyễn Thời Hành nắm chặt tay Loan Ngọc quẹo một cái, chạy thẳng vào kho hàng để dụng cụ thể dục ở trong sân.

"Đi bên này!"

Thây ma bị bọn họ hấp dẫn còn nhiều hơn trong tưởng tượng của Nguyễn Thời Hành, thấy những con zombie tản ra mùi hôi thối diện mạo không rõ đó sắp bắt được quần áo mình, Nguyễn Thời Hành nhịn xuống cơn buồn nôn, cầm gậy gộc không chút lưu tình bổ xuống.

 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc